Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 173: C173: Cuộc đời khác biệt




Bác sĩ đơn giản lại hỏi thêm vài câu hỏi, xác định là cô bé không bị gì liền nói với hai người: "Đứa bé không bị sao cả, không cần lo lắng, khi nãy cô bé không thích nói chuyện có thể là do bị sốt cả đêm nên không có sức lực thôi."

Nghe thấy vậy, hai vợ chồng đều yên tâm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Bác sĩ đứng dậy nói: "Tôi kê cho hai người đơn thuốc xong thì mọi người có thể về nhà rồi. Đúng rồi, đứa bé này bị suy dinh dưỡng, hai người về hãy nấu chút đồ ăn ngon tẩm bổ thêm cho nó."

Triệu Tiểu Quyên nghe thấy những lời này, gương mặt nở nụ cười đầy đắng cay.

Những đồ ngon trong gia đình họ trước giờ đều chia cả cho các bé gái trong gia đình, có thể ăn no bữa cơm là tốt lắm rồi.

Nhưng những chuyện này không thể nói cho người ngoài nghe.


Giang Trường Hà sau một phút im lặng thì ồm ồm "Ừ" một tiếng, sau đó đi theo bác sĩ đi đóng tiền thuốc thang và cầm lấy mười mấy đồng còn thừa quay trở lại.

Triệu Tiểu Quyên nhìn số tiền thừa trong tay chồng mình lại nhìn sắc mặt trắng bệch của con gái, cắn răng nói: "Trường Hà, những lời nói khi nãy của bác sĩ anh cũng nghe rồi đó. Chiêu Đệ vừa bị sốt hết cả đêm, bây giờ chúng ta về nhà thì trong nhà nhất định đến cơm cũng không có, hay là chúng ta đến tiệm cơm Quốc Doanh mua chút cháo thịt nạc và quả trứng gà tẩm bổ đi."

Giang Trường Hà nhìn đứa con gái đang nằm yên trong vòng tay vợ mình, gương mặt nhỏ mọi khi nhợt nhạt như sáp nay trắng bệch đến đáng sợ, vậy nên gật đầu nói: "Được."

Thế là cả ba người đến tiệm cơm Quốc Doanh, mua một bát cháo thịt nạc và hai quả trứng gà. Đợi đến khi phục vụ đem đồ ăn lên, Triệu Tiểu Quyên đẩy đến trước mặt Chiêu Đệ: "Con gái, con đói rồi phải không? Ăn nhiều vào, nếu như không đủ chúng ta sẽ gọi thêm."

Chiêu Đệ nhìn bát cháo và trứng gà còn đang nghi ngút hơi nóng trước mặt, và cả ánh mắt đầy quan tâm lo lắng của cha mẹ mình, cô bé mở miệng ấp úng muốn nói gì nhưng rồi nghẹn ngào.

"Mau ăn đi, một lát nữa ăn xong thì chúng ta về nhà." Triệu Tiểu Quyên vừa nói vừa bóc vỏ trứng gà ra bỏ trứng gà vào trong cháo thịt nạc.

Chiêu Đệ đẩy bát cháo đến giữa hai người họ, "Cha mẹ, hai người cũng ăn đi."

"Mẹ và cha con đều đã ăn sáng rồi, con ăn đi." Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, Triệu Tiểu Quyên cảm thấy an ủi được phần nào.

Chiêu Đệ biết cha mẹ nhất định đang nói dối, kiên quyết nói: "Nếu như hai người không ăn, con cũng sẽ không ăn."

Dù là Giang Trường Hà cau mày, giọng điệu hung dữ bảo cô bé mau ăn đi thì cô bé cũng không ăn.

"Con thật là!"


Hai vợ chồng hết cách chỉ có thể mua một cái màn thầu chia nhau ăn.

Chiêu Đệ biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của cha mẹ rồi, có chút chua xót hít mũi, kêu họ ăn cháo nhưng sao cả hai đều không ăn chứ.

Giang Trường Hà gọi nhân viên phục vụ của tiệm cơm Quốc Doanh rót cho họ hai chén nước trắng, cứ vậy mà vừa uống nước trắng vừa ăn nửa cái màn thầu.

Màn thầu của tiệm cơm Quốc Doanh vừa to vừa đặc ruột, dù chỉ là nửa cái cũng có thể ăn nửa no bụng.

Cuối cùng cháo thịt nạc và trứng gà vẫn là vào hết trong bụng của Chiêu Đệ.

Triệu Tiểu Quyên hỏi: "Ăn no chưa?"

Chiêu Đệ gật gật đầu, nói: "Ăn no rồi."


Ăn xong cháo, cơ thể cũng hồi phục sức lực, người cũng dần dần bình tĩnh lại, Chiêu Đệ chấp nhận sự thật rằng bản thân mình đã quay về lại lúc nhỏ.

Dẫu sao cũng đã quay về rồi, dù không chấp nhận thì cũng không còn cách nào khác.

Thay vì chống cự một cách tiêu cực thì chi bằng tích cực đối diện với nó.

Hãy để cô dùng tương lai đã biết rõ ở kiếp trước kia về đây thay đổi số phận của gia đình cô.

Chiêu Đệ siết chặt nắm tay, trong lòng thầm thề rằng, kiếp này cô tuyệt đối không để gia đình chú ba trèo lên người gia đình nhà cô mà hút máu ăn thịt!

Cô nhất định phải sống một cuộc sống khác biệt hoàn toàn với kiếp trước!