Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 117: C117: Đây là đục nước béo cò




Thấy bóng lưng nhỏ tràn đầy vui sướng của cô, Úc Thừa cũng nhấc chân đi theo. Là cậu dẫn cô ra đây, đương nhiên phải để cô chơi cho đã.

Trượt thêm hai lần nữa, lá gan Giang Miên Miên to hơn hẳn, trượt tuyệt cũng có vẻ khá dễ.

Cô ôm lấy tấm ván gỗ, kích động nói: "Em không sợ, em cảm thấy mình có thể thử xem."

"Được, em ngồi im là được mà." Úc Thừa cũng không cản cô, dù sao sườn núi này không cao lắm.

"Vâng ạ." Giang Miên Miên tràn đầy tự tin ngồi lên ván gỗ, thuận lợi trượt xuống.

Nhưng kinh nghiệm không đủ nên không khống chế đi đúng đường được. Lúc gần tới chân núi, ván gỗ đi lệch hướng, đụng phải một tảng đá.

Giang Miên Miên bị hất lên xoay hai vòng, cuối cùng hạ cánh, ngồi trong đống tuyết.

"Cừu Non!" Úc Thừa đứng nơi chân núi, thấy Giang Miên Miên bị lật xe, vội vàng giẫm lên ván gỗ trượt xuống.

Lại gần thì thấy Giang Miên Miên đã quơ hai tay hai chân ngắn ngủn, cố gắng thoát ra đống tuyết nhưng chẳng được.

Bởi vì hơn nửa người cô đã lún sâu vào tuyết, không có người ngoài trợ giúp thì rất khó thoát được.


Khóe miệng Úc Thừa nhịn không được mà nhếch lên chút, nhìn y hệt con rùa nhỏ chổng vó lên trời ấy.

Thấy cậu đã tới, Giang Miên Miên hét lớn xin giúp đỡ: "Úc Thừa, Úc Thừa, mau lại đây kéo em lên."

Úc Thừa vừa vươn tay, chợt như nghĩ tới gì đó, lại thu tay về.

Giang Miên Miên: "??? Anh mau kéo em lên đi chứ!!"

Úc Thừa bình thản nói: "Gọi anh Úc ơi đi thì anh kéo em lên."

Phản ứng đầu tiên của Giang Miên Miên là trợn mắt không tin nổi, sau đó mới thở hổn hển mắng: "Anh đục nước béo cò."

Nhưng Úc Thừa không những không xấu hổ mà còn vỗ tay khen cô: "Không tệ, Cừu Non giỏi ngữ văn lắm, đã biết vận dụng thành ngữ linh hoạt rồi."

Giang Miên Miên cực kỳ tức giận, vừa giãy dụa chân vừa gọi hệ thống trong đầu: "Hệ thống, hệ thống, ngươi mau nghĩ cách giúp ta thoát ra đi!"

Hệ thống bày tỏ, mình cũng muốn giúp nhưng lại chẳng được: "Rất xin lỗi ký chủ, hệ thống không có cách giúp cô được. Nhưng nếu ký chủ bỏ qua dụ hoặc mà chuyên tâm làm bài ngay từ đâu thì sẽ không xảy ra tình huống này."

Hừ hừ, cô cứ chơi đi, giờ lật xe rồi, ha ha ha!


Giang Miên Miên nghe vậy càng tức hơn, hệ thống rác rưởi!!

Nhưng cô dùng hết sức bình sinh cũng không thoát ra nổi, đành phải làm theo yêu cầu của Úc Thừa: "Anh, anh Úc, anh mau tới đây giúp em với!"

Nhân danh hội người lười, bọn cô co được cũng dãn được!

"Được." Úc Thừa vui vẻ nhìn cô uất ức nhưng phải nhịn, dễ dàng kéo cô khỏi đống tuyết.

Còn thuận tay phủi tuyết trên đầu cô, bây giờ thành con cừu thật rồi.

Sau đó hỏi: "Chơi nữa không?"

"Chơi!!" Giang Miên Miên phủi sạch tuyết trên người, hăng hái chạy nhảy.

Cô cũng đâu thể phí công ra đây được!

Lần này cô thuận lợi trượt xuống chân núi, Giang Miên Miên cảm nhận được niềm vui trượt tuyết, lại chơi hai lần nữa rồi thi trượt với Úc Thừa.

Chơi hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy vẻ hào hứng của cô vẫn chưa giảm, Úc Thừa lo lắng cô bị gió lạnh làm tối về đau bụng.

Bởi vì mỗi lần trượt tới nơi, Giang Miên Miên đều sẽ không khống chế được hét lên thật lớn.

Thế là lúc cô kéo ván gỗ định leo lên núi nữa thì Úc Thừa ngăn cô lại: "Cừu Non, chúng ta không thể chơi trò này miết được. Chơi nhiều thì chán lắm, chúng ta chơi trò khác."

"Chơi gì?" Giang Miên Miên lưu luyến nhìn dốc núi, nhưng cô lại muốn nghe xem Úc Thừa có trò gì mới hơn.