Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn Dặm

Chương 21: 21: Hoa Sen Chớm Nở





Trong chớp mắt rơi vào nước, Điền Mật lập tức sống lại, hai tay khua mặt nước, giống như một con cá được thả về nước, chỉ vẫy đuôi mấy cái là biến mất khỏi mặt nước.

"Úi chà, đừng bảo cô gái này nghĩ quẩn trong lòng đấy nhé?" Phía sau một đồi đất cách đó hơn mười mét, nơi Điền Mật không chú ý thấy, có một người lính ngoại hình thô kệch lập tức đứng lên, trong mắt hổ chứa vẻ lo lắng, ló đầu ra quan sát con sông không chút động tĩnh.

Lâu Lộ Hồi day mi tâm:"Ôi, ai tự sát còn mang theo thùng gỗ, cô gái này rõ ràng tới đây để bắt cá.

"Tuy nói vậy, nhưng đôi mắt phượng sâu thẳm của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào động tĩnh dưới hồ.

Lần này hoàn thành nhiệm vụ xong, còn thừa thời gian, Lâu Lộ Hồi gọi điện thoại cho lãnh đạo, được nghỉ mấy ngày bèn ngồi thuyền theo gió, cùng đồng đội đi vòng đến đây thăm đội trưởng cũ.

Không ngờ rằng sau khi mình từ biệt chủ thuyền, lên bờ ngồi nghỉ một hồi, lại nghe thấy tiếng bước chân.


Có lẽ là di chứng sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ, đợi đến khi phản ứng lại, hai người đàn ông mặc quần phục bèn nấp vào hệt như kẻ trộm.

Sau đó, sợ đột nhiên xuất hiện sẽ dọa đến người ta, cho họ là hồn ma bóng quế gì đó, hai người đàn ông bình quân cao gần một mét chín tiếp tục co mình ẩn nấp.

"Không ổn".

Qua thêm một lát nữa, mặt hồ vẫn yên ả như trước, đã vượt qua thời gian lăn của con người bình thường, Lâu Lộ Hồi nhăn đôi mày kiếm lại, bóng người lóe lên như một con báo săn lao ra.

Anh vừa tháo thắt lưng c ởi quần áo, vừa nhanh chóng chạy về phía bờ sông.

Nhưng đúng lúc anh rút được dây lưng, cởi áo khoác ra thì mặt sông đột nhiên có động tĩnh.

"Ào" một tiếng, người con gái xinh đẹp như hoa gạt nước chui lên.


Lúc này vừa vặn mặt trời mọc lên, tỏa ra tia sáng màu hồng hiền hòa êm dịu, phủ một lớp ánh sáng lóng lánh lên gương mặt trắng nõn của cô gái.

Đôi môi hồng nhạt, ngọt ngào mềm mại.

Ngay cả bọt nước bắn trên người cô cũng tăng thêm cảm giác lấp lánh vì vẻ đẹp của thiếu nữ.

"Hoa sen chớm nở".

Bóng hình vừa hiện ra, đã khiến Lâu Lộ Hồi đang nhìn chằm chằm người ta đột nhiên hiện ra bốn chữ này ở trong đầu.

Sau đó, không biết xuất phát từ tâm trạng gì, người đàn ông cầm thắt lưng rơi dưới đất lên, quay người chạy như bay về phía sườn đồi, tốc độ chỉ tính bằng hơi thở.

Bản thân Lâu Lộ Hồi nằm xuống trốn đi thì thôi, còn không quên ấn mạnh đồng đội đang nhìn dáo dác xung quanh xuống đất, không cho nhìn thêm cái nào.

.