Giờ tới phiên Văn Trạch Tài xấu hổ. Quả đúng là trước đây nguyên chủ đã từng mặt dày đi xin ăn. Tính ra hắn chỉ còn thiếu cây gậy và cái bát rách nữa thôi là đủ tư cách trở thành đồ đệ cái bang luôn rồi.
Mà thôi kệ đi, sĩ diện có ăn thay cơm được đâu, phải có tiền có gạo mới no bụng được. Sau khi củng cố sĩ khí, Văn Trạch Tài ngẩng đầu, ưỡn ngực, nhếch mép cười nhạo: “Anh đừng lôi chuyện cũ ra đây. Xưa khác, nay khác. Thôi, nói ngắn gọn một câu cho vuông. Giờ có đáp ứng hay không, nếu không thì tôi đi. Dông dài mất thời gian quá!”
Má nó, thằng oắt con này cứng phết nhở, dầu muối không ăn cơ à, nhưng không sao, ông mày nhịn, để xem mấy hôm nữa mày còn mạnh miệng được nữa không? Nghĩ như vậy, Trương Kiến Quốc đột nhiên cảm thấy tâm tình được an ủi phần nào, anh ta giả bộ xởi lởi kéo Văn Trạch Tài ngồi xuống: “Haha, anh bạn này nóng tính ghê. Đều là anh em tốt với nhau, hà tất phải căng thẳng như vậy. Tôi đáp ứng với cậu là được chứ gì?!”
“Thật không?” Văn Trạch Tài cố tình để lộ ra ánh mắt vui sướng xen lẫn tham lam.
Bắt được biểu tình đó, Trương Kiến Quốc kín đáo quay đi chỗ khác bĩu môi khinh thường rồi mới tiếp tục diễn vẻ anh em tình thâm: “Yên tâm đi, Trương Kiến Quốc tôi trước giờ chưa từng thất hứa, chỉ cần hai cậu cố gắng hoàn thành cho tốt, đợi sau khi kết thúc nhiệm vụ tôi sẽ thanh toán đầy đủ không thiếu một xu.”
Tức thì Văn Trạch Tài đứng bật dậy, đá phăng cái ghế gỗ văng vào góc tường, hầm hè cảnh cáo đối phương: “Cái gì mà đợi sau khi kết thúc? Bớt giở trò ngọt nhạt đi, mày nghĩ tao là trẻ con chắc? Xin lỗi, ông đây không phải dạng lơ ngơ dễ dắt mũi đâu!”
Trong máu có sẵn bản chất côn đồ, tất nhiên Trương Kiến Quốc chỉ thích giải quyết mọi việc bằng nắm đấm cho nhanh thế nhưng tình huống hiện giờ tương đối đặc thù, buộc phải kiềm chế cơn phẫn nộ bằng mọi giá. Vậy là anh ta nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu để ổn định tinh thần rồi mới nói tiếp: “Phải xong việc rồi mới thanh toán tiền, đây vốn dĩ là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu ở đời. Nếu các cậu cứ ngang ngược như thế thì tôi cũng đành chịu. Việc ngon kiểu này ấy hả, các cậu không làm hãn còn khối người đang xếp hàng đợi kia kìa.”
Đứng một bên yên lặng nãy giờ, lúc này Triệu Đại Phi mới có phản ứng. Cậu giật giật tay áo Văn Trạch Tài, khẽ nhắc: “Đại ca, đây là cơ hội tốt hiếm có khó tìm…”
Nghe vậy, Trương Kiến Quốc cười lạnh: “Chứ còn sao nữa, vì coi các cậu là anh em tốt nên tôi mới ưu tiên, vậy nên đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Văn Trạch Tài đáp lại bằng một nụ cười hết sức châm chọc: “Ồ, vậy sao?! Thế thì tiện đây tôi cũng nói thẳng luôn, việc này nếu không giao cho chúng tôi thì cũng đừng hòng giao cho kẻ khác, bằng không….”
Lúc này Trương Kiến Quốc đã nóng mặt lắm rồi, hắn gầm lên: “Làm sao? Mày tính đánh bố mày à?”
Văn Trạch Tài nhìn xoáy vào mắt đối phương ba giây rồi đột nhiên cười lớn: “Haha, tất nhiên là không rồi. Văn Trạch Tài tôi đây lười động tay động chân lắm. Hơn nữa đánh anh chỉ tổ mệt người chứ nào có tác dụng gì. Tôi có cách khác nhẹ nhàng, đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đi báo với Hồng vệ binh một tiếng là xong ngay thôi, anh nói phải không, anh Trương?”
Chết mẹ, thằng này dám chơi lớn đến vậy cơ à, Trương Kiến Quốc không dám nhùng nhằng nữa, lập tức đưa ra phương án giải quyết: “Đừng đừng đừng, tôi thanh toán tiền trước là được chứ gì.”
Nói đoạn, Trương Kiến Quốc chui vào căn phòng kế bên cầm ra 10 đồng đưa cho Văn Trạch Tài: “Phiếu gạo đợi sau khi hoàn thành sẽ đưa sau. Ít nhất tôi cũng phải giữ lại cái gì chứ, lỡ đâu các anh nhận hết rồi cao chạy xa bay thì sao. Cái này không quá đáng chứ hả?”