Mấy người nghe chuyện gì chưa? Văn thanh niên trí thức nói nội trong vòng một tháng con trai út của bà điên chắc chắn sẽ quay về.”Một thôn dân mặt rỗ lắc đầu quả quyết: “Vớ vẩn! Đằng đẵng hai mấy ba mươi năm còn chẳng ăn thua, huống hồ một tháng.”Lập tức có người hưởng ứng ngay: “Tôi cũng cảm thấy chuyện này quá phi lý.
Theo lý thuyết nếu người đó còn sống thì năm nay phải hơn ba mươi tuổi rồi.
Nếu muốn về hẳn đã về từ lâu còn im ỉm kiểu này…haizz…mông lung lắm…”“Ừhm, xem ra chuyện này không có khả năng rồi.
Đúng là thằng mất dạy, đến bà lão lẩm cẩm cũng không tha!”Những lời nghị luận to nhỏ này tất nhiên cả Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài đều nghe được.
Tuy nhiên hai vợ chồng không hẹn mà cùng chọn cách bỏ ngoài tai, tỏ thái độ bàng quan, thờ ơ trước tất cả.Trên đường đi làm, Điền Tú Phương do dự bày tỏ quan điểm: “Anh ơi hay là mình lấy chỗ tiền đó mua cho bà Tả ít thực phẩm nha…”Vì không quá tự tin nên càng về cuối câu, thanh âm cô càng lí nha lí nhí.Tuy nhiên Điền Tú Phương ngàn vạn lần không ngờ chồng lại thoải mái gật đầu tán thành ngay: “Ừ, được đấy, cứ làm theo ý em đi.
Đích thực bà ấy quá khổ rồi…”Cùng là phụ nữ, cùng làm mẹ, hơn ai hết Điền Tú Phương rất thấu hiểu và cảm thông với tâm trạng của bà Tả.
Giả dụ có một ngày Hiểu Hiểu đột nhiên biến mất, chắc cô cũng sẽ phát điên mất!Ra tới ruộng, Văn Trạch Tài vừa bổ được nhát cuốc đầu tiên thì Lý Đại Thuận từ đâu chạy xồng xộc tới, rối rít hỏi thăm: “Này hôm nay anh xem bói cho bà Tả hả? Hy vọng là anh tính đúng chứ chẳng may sai không biết bà ấy có chịu nổi cú sốc này không nữa…”Khác hẳn đám trẻ con trong làng, Lý Đại Thuận tương đối thích bà Tả.
Nhớ khi còn nhỏ, có một lần phạm lỗi bị mẹ phạt đòn, Lý Đại Thuận khóc thút thít, cuống quýt tìm chỗ núp.
Chả hiểu lúc ấy vì sao lại chui nhầm vào nhà bà Tả.
Song bà ấy không mắng cũng không đuổi, hơn nữa còn dỗ dành cậu bằng một viên kẹo được cất giữ từ rất lâu.
Tuy viên kẹo đã chảy chèm nhẹp mất đi hình dáng ban đầu, nhưng nó lại làm Lý Đại Thuận rất đỗi xúc động.Kể từ đó trở đi, mỗi lần thấy cái bóng lưng còng còng thấp thoáng trên đường làng, Lý Đại Thuận không bao giờ học theo tụi bạn hò hét “bà già điên, bà già điên” mà luôn lễ phép gọi một tiếng “bà Tả”.Văn Trạch Tài thầm thở dài, mấy cái lời này ngày hôm nay anh nghe nhiều đến độ tai sắp mọc kén luôn rồi.
Mọi người làm sao thế nhỉ, nói thì không tin nhưng cứ thích hỏi.
Như hồi trưa nay này, hết mẹ vợ đến cha vợ rồi anh vợ hợp lại hỏi tới hỏi lui, giờ lại đến lượt Lý Đại Thuận…haizz…chóng hết cả mặt…Cuối cùng, Văn Trạch Tài chỉ đáp đơn giản: “Chuyện này tôi không giải thích được.
Đợi thời gian trả lời đi.”Lý Đại Thuận gãi gãi đầu: “Công nhận, anh có nói ra tôi cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.
À lần trước anh bảo muốn cho Hiểu Hiểu đi học đúng không? Mấy ngày nữa là khai giảng rồi đấy.”Nghe được tin tức tốt, Văn Trạch Tài lập tức thẳng lưng, hào hứng thấy rõ.Cứ gửi con bé ở Điền gia mãi cũng không phải là cách.
Hơn nữa Hiểu Hiểu là đứa trẻ có tư chất thông minh, cho đi học chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt.
Và quan trọng nhất chính là anh muốn đưa con gái vào môi trường tập thể, có thầy cô, có bạn bè đồng trang lứa nhất định Hiểu Hiểu sẽ tự tin và hoạt bát hơn.Buổi tối, theo lời mời, Văn Trạch Tài dắt vợ và con gái tới Lý gia dùng bữa.Vốn dĩ Điền Tú Phương cảm thấy rất ngại, không muốn tham gia nhưng Văn Trạch Tài nói nếu mẹ con cô không đi thì anh cũng ở nhà.
Cực chẳng đã, Điền Tú Phương đành phải ngượng ngùng cùng theo sang đây..