Mắt thấy Chu Cầm đã nổi giận, Lâm Đông Thuận kéo tay bà ta lại, dùng ánh mắt tỏ ý bà ta đồng ý.
Giống như lời của Lâm Thi Thi nói, cô ta làm tất cả mọi thứ cũng chỉ để trở nên tốt hơn khi đi gặp Vương Tranh Lượng.
Vương Tranh Lượng là dạng người thế nào bọn họ cũng đều biết rõ, hắn chỉ là một tên vô dụng háo sắc, không làm được việc lớn lại còn không có đầu óc tính toán gì, một người phụ nữ chỉ cần thông minh xinh đẹp và biết tính toán một chút là sẽ có thể hạ gục được hắn ngay.
Ngoại hình của Lâm Thi Thi dù có hơi kém một chút, nhưng xem sự việc xảy ra ngày hôm nay thì cô ta có vẻ thông minh hơn ông ta tưởng nhiều.
“Chu Cầm, Thi Thi cũng là vì chúng ta, em phải hiểu cho con bé, em mau lên lầu mang tiền xuống đây, đợi ngày mai bảo Thi Thi tự đi mua mấy bộ quần áo và đồ trang điểm phù hợp, mau lên!”
Sau khi Chu Cầm không tình không nguyện kia bị kêu lên lầu, Lâm Đông Thuận nhìn Lâm Thi Thi cười, ẩn ý nói.
“Thi Thi à, con là đứa hiểu chuyện, chuyện lần này là Minh Nguyệt và nhà ta có lỗi với con, sau này cha sẽ kèm cặp mẹ con đàng hoàng, tuyệt đối không để bà ấy sai khiến con nữa, con chỉ cần sống tốt với Tranh Lượng là được.”
“Chúng ta rốt cuộc đều là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu câu nói này chắc con đã nghe qua rồi, đúng không. Đến lúc đó trong nhà đã ổn định rồi, cuộc sống của chúng ta sẽ có thể tốt hơn.”
Đây là định đi bài an ủi à.
Trong lòng Lâm Thi Thi thì lạnh nhạt, nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn đồng ý.
Chỉ là cô ta biết, đợi cô ta gả được vào nhà họ Vương rồi, địa vị của cô ta và nhà họ Lâm sẽ hoàn toàn đảo ngược.
Cuối cùng cô ta thành công chuyển sang căn phòng ở tầng hai, không những thế, còn lấy được một trăm tệ từ chỗ Chu Cầm đi mua hai cái váy và một ít mỹ phẩm, sau đó trang điểm lộng lẫy đi tìm Vương Tranh Lượng.
Còn Chu Cầm vừa mới mất cái đồng hồ gần ba trăm tệ, bây giờ lại mất thêm một trăm tệ nữa, thần sắc phút chốc như bị hút đi mất, mặt mày ủ ê một thời gian dài.
Hơn thế nữa, bà ta của hiện tại còn phải đảm nhiệm nấu cơm quét nhà ti tỉ các việc khác, làm bà chủ ung dụng tự tại mười mấy năm, nháy mắt lại phải quay lại làm những việc này, bà ta đương nhiên là không quen được, hoàn toàn không cách nào thích ứng, còn chưa được hai ngày đã không chịu nổi rồi.
Tối đến lúc nằm trên giường sức cùng lực kiệt, bà ta bắt đầu suy xét nguyên nhân làm mình ra tình trạng thê thảm thế này, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại thì nhận ra là do Lâm Thi Thi!
Nếu như hồi đầu Lâm Thi Thi không chủ động tìm đến cửa, con nhỏ Minh Nguyệt đó sẽ không ỷ lại có cha ruột cô chống lưng, sau đó to gan mề lớn từ hôn với Vương Tranh Lượng rồi phủi tay bỏ đi, mà đồng hồ và tiền của mình cũng sẽ không chạy mất.
Vậy nên tất cả đều là tại Lâm Thi Thi!
Nếu mọi thứ có thể trở lại lúc ban đầu thì tốt rồi, Chu Cầm bùi ngùi, thậm chí còn nhớ đến Đỗ Minh Nguyệt điều từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Không được, mình phải nghĩ ra cách để con nhỏ Đỗ Minh Nguyệt kia quay trở về!
Mà Đỗ Minh Nguyệt đã xuống tàu đang đi về hướng đại đội hoa đào kia không hề biết mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm, càng không biết Chu Cầm thế mà lại bắt đầu nhớ nhung cô.
Cô của khi này đang ngồi trên máy kéo về đại đội hoa đào, đang hiếu kỳ ngắm nghía phong cảnh xung quanh.