Kiểu gì cũng không thể đưa Lâm Minh Nguyệt về nhà ở riêng với hắn, Vương Tranh Lượng liền mất hứng tiếp tục đi chơi với cô, thêm nữa, cái công viên rách này có gì thú đâu, phơi cái nắng gắt này còn không nóng à?
Đỗ Minh Nguyệt mặc dù vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh hắn làm phông nền, nhưng cô vẫn luôn quan sát tình hình trước mắt.
Nhìn vẻ mặt của Vương Tranh Lượng cáu gắt và thất vọng ngay khi nhìn đồng hồ, cô nhận ra chắc là kế hoạch của hắn đã thất bại.
Tuy cô không rõ cụ thể là chuyện gì, nhưng từ ký ức của chủ cơ thể, khả năng cao là hắn sẽ làm mấy chuyện như đưa cô đến một căn phòng chật hẹp tối tăm.
Người này đúng thật là mỗi lần gặp mặt đều không kìm nổi thú tính.
Nhưng mà kế hoạch hôm nay đổ bể rồi, đoán chắc hắn tạm thời không có động thái gì.
Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được thở phào một hơi thật nhẹ.
Đương nhiên không phải cô không xử lý được loại tình huống đó, chỉ là nếu được thì cô không muốn lãng phí tâm sức vào mấy chuyện đó.
Cũng may lần trước "Đỗ Thi Thi" có nói vài ngày nữa họ sẽ lại đến, đợi đến lần tiếp theo Vương Tranh Lượng giở trò thì có khi cô đã đi đến vùng thôn quê kia.
Ngay sau đó, Vương Tranh Lượng, người đã cụt hứng hẹn hò, bèn kiếm bừa cái cớ bảo mình có việc phải làm rồi vội vàng rời đi.
Về đám Lâm Tiểu Soái, họ cũng đã thu dọn những đồ còn lại và rời đi.
Sau khi mọi chướng mắt đã rời đi sạch sẽ, Đỗ Minh Nguyệt mới chậm rãi bước ra ngoài công viên.
Trời đã gần chính ngọ, nhưng Đỗ Minh Nguyệt chẳng muốn về nhà.
Lâm Đông Thuận ăn trưa ở nhà ăn khu xưởng, nhưng Chu Cầm trời đánh cũng phải về nhà ăn. Bây giờ mà về, không những phải đối mặt với Chu Cầm, thậm chí còn bị bắt nấu ăn. Đỗ Minh Nguyệt không ngu ngốc tới mức tự đem mình về nhà.
Cô vẫn đi dạo vòng ngoài đường, cuối cùng đi đến hiệu sách, rồi lựa tìm một tấm bản đồ.
Sau khi chủ tiệm lôi ra tấm bản đồ phủ lớp bụi dày đưa cho cô, Đỗ Minh Nguyệt không chút do dự rút tiền mua ngay.
Thực ra hôm nay một trong những mục đích cô ra ngoài là để dò la tình hình của đất nước này.
Chủ cơ thể này tốt nghiệp cấp 2. Qua tuổi 15, Chu Cầm lấy lý do con gái học nhiều cũng vô ích bởi cô rồi cũng sẽ kết hôn, không cho cô học tiếp cấp ba. Vốn tính cách nhút nhát, rụt rè, sau khi ngừng đi học, ngoài việc thường ngày đi mua đồ ăn đồ dùng, cô ấy hầu như không ra ngoài.
Chỉ cần ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tức khắc sẽ mất kết nối với thế giới.
Vậy nên trong ký ức của cô phần lớn là xoay quanh gia đình này, tuổi trẻ cũng chỉ quanh quẩn lo toan trong phạm vi ba mẫu đất này, và cũng không có thêm người nào.
Đỗ Minh Nguyệt muốn sống tốt ở thế giới này, những thứ phải tỏ tường tất nhiên không phải chỉ là môi trường xung quanh thôi, còn phải tìm hiểu tình hình chung của cả đất nước, chẳng hạn những thông tin như là thế giới này rốt cuộc có những khu vực và thành phố nào, nơi nào đang phát triển tốt.