Thập Niên 70: Cuộc Sống Gia Đình Sau Khi Ly Hôn

Chương 20: Ai Có Thể Nhẫn Nhịn 1






Hiện tại Khương Vân nghe lời mẹ cô, trực tiếp buông tay.

Đinh Quế Mai đá vào cái khung nồi của bà Tống, nghe thấy tiếng rầm rầm, chiếc nồi vỡ thành mấy khối.

Bà Tống há hốc mồm, sợ đến choáng váng.

Cái nồi lành lặn, tại sao nó lại bị vỡ rồi?"Thiên sát…"Đinh Quế Mai khinh bỉ: "Một cái nồi vỡ, không lạ gì!"Nói xong bà giống như vô tình liếc Tống Chiêm Cương trên mặt đất, coi anh ta giống như cái nồi vỡ kia.

Tống Chiêm Cương: "!!!"Anh ta bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, rơi mất mấy cái răng cửa, toàn thân đau nhức tê dại, vốn dĩ chỉ có não còn tỉnh táo, lúc này tức giận lưng cũng sắp ra khí.


Nồi bị đập xong, Đinh Quế Mai móc ở trong túi ra mười đồng và năm tờ phiếu kỹ nghệ, một tay vỗ vào trong tay Khương Vân: "Đền nồi cho cô!"Khương Vân: "Mẹ, con có…"Đinh Quế Mai: "Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con ngu xuẩn như cô! Cô đừng tự mình đa tình, hôm nay tôi đến tính sổ trút giận, không phải chống đỡ cho cô!"Khương Vân: "…" Con sai rồi mẹ, mẹ hãy thương yêu con một lần nữa.

Đinh Quế Mai nhìn mắt con gái đỏ hoe, biết con gái ly hôn với thằng khốn nạn, không bị chúng nó tính kế với em chú nữa, cũng không tính là hết thuốc chữa, bà lại tức giận thêm vài phần.

Cuối cùng vẫn nói lời an ủi: "Ly hôn thì ly hôn, cũng không ít đi miếng thịt nào, không mất mặt.

Nếu không có tên khốn nạn này chơi đùa, sẽ không có hai đứa trẻ ngoan kia, kiếm lời rồi! Coi như cô mượn được giống người!"Khương Vân: "…" Mẹ mình hung hãn nhất.

Bác hai của Khương Vân lên tiếng: “Cháu gái à, hay là theo chúng ta trở về đi thôi, trước tiên cùng bác ở tạm nhà em gái của cháu…”Đinh Quế Mai: “Cái gì mà cùng chúng ta trở lại? Cô không có tay hay chân sao? Bây giờ cô cũng đã làm mẹ, sống tốt hay không đều là chính mình tranh đấu, chẳng trách được người khác!”Bác hai biết cô băn khoăn cái gì, con gái ly hôn về nhà mẹ đẻ, làm cha mẹ có thể không so đo đau lòng, nhưng anh trai và chị dâu không thể không quan tâm.

Trước đây Tống Chiêm Cương khiêu khích Khương Vân đi công xã tố cáo, nhưng mà lại làm mất công việc ở công xã của anh trai Khương.

Bản thân bởi vì vấn đề giai cấp của cha Khương, công việc của anh trai Khương không dễ dàng gì, vì lẽ đó chị dâu Khương vẫn luôn canh cánh trong lòng, trên mặt không nói gì nhưng trong lòng suy cho cùng vẫn oán trách cô em chồng quá cản trở.

Bà ấy dùng ánh mắt ra hiệu Khương Vân không cần khổ sở, sau này không có dính dáng đến nhà họ Tống, có rất nhiều cơ hội tu bổ quan hệ cùng nhà mẹ đẻ.

Khương Vân đã không còn là Khương Vân của lúc trước, cô đương nhiên hiểu, vội vàng nói: “Cháu tìm chỗ ở, bác hai và mọi người đừng lo lắng.


Ngay phía trước, cách làng chúng ta cũng không xa.

”Cô nhìn Đinh Quế Mai có cảm giác càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp, suy nghĩ nên nhận sai chịu lỗi hòa thuận hiếu thảo với cha mẹ, như khi còn bé nằm nhoài trong lòng ba mẹ làm nũng như thế.

Nhưng Đinh Quế Mai không cho cô cơ hội nhận sai, vung tay lên triệu tập quân đội tóc dài: “Chúng ta về, cả ngày bận rộn bận bịu.

Nếu không phải kìm nén bực bội bảy tám năm, có khiêng tám cái kiệu lớn đến mời tôi cũng không thèm đến!”Bà bỏ đi mà không thèm ngoái đầu lại.

Một nhóm đội quân tóc dài đi tới như gió, chớp mắt đi mất sạch sành sanh, chỉ để lại một nhóm người ngẩn tò te.

Khương Vân nhìn bóng dáng hấp tấp của Đinh Quế Mai, nhưng có thể nhận thức được suy nghĩ của bà.

Từ nhỏ đến lớn, nhà của cô đều là cha Khương nuông chiều con cái, phạm lỗi lầm đều gánh chịu cho bọn họ.

Đinh Quế Mai sẽ không làm thế, bà xưa nay đều là con cái phạm lỗi lầm đều phải chịu trách nhiệm, mặc kệ lớn hay nhỏ, không ai hỗ trợ thay thế.

Trước đây cô vì đàn ông mà cùng nhà mẹ đẻ cắt đứt quan hệ, bây giờ ly hôn trở về chỉ có thể bị cười nhạo lúc trước mắt bị mù, còn không bằng ở lại nhà họ Tống dễ chịu hơn một chút.


Nếu cô muốn được nhà mẹ đẻ tha thứ, không bị người khác chê cười, ít nhất trước tiên phải tự mình đứng lên.

Vừa phải nuôi sống mình và hai đứa con, còn phải không tái phạm hồ đồ, chỉ có như vậy cô mới có thể đường đường chính chính về nhà mẹ đẻ, mà không phải bị mọi người cho rằng nhà chồng đuổi ra khỏi nhà đến bước đường cùng, thảm hại về nhà mẹ đẻ tống tiền.

Cây cối sống một lớp vỏ, con người tranh giành mặt, ý muốn nói chính là cái này.

Kinh nghiệm của Khương Vân nhiều như vậy, có thể không để ý đến ánh mắt người đời, thế nhưng không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm.

Vì lẽ đó, cô hiểu.

Cô có linh tuyền bên người, dẫn theo con trai trải qua cuộc sống tốt đẹp đó chỉ là chuyện sớm muộn.

.