Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ

Chương 28: C28: Ván giường kẽo kẹt




Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày nhóm thanh niên trí thức bước vào kỳ thi đại học.

Khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học lần đầu tiên, dự kiến vào ngày 11/12 và 12/12, đây cũng là kỳ thi tuyển sinh đại học vội vàng nhất.

Ngày 10/12, Tống Đại Sơn lên huyện thành thuê một lái tài xế xe đến công xã Hồng Kỳ trước một ngày, kết quả lại bị lạc đường, Tống Đại Sơn dẫn các thanh niên trong công xã đi tìm quanh ngoài công xã Hồng Kỳ, mãi mới đem được tài xế đưa về.

Tài xế họ Vương, đang là mùa đông nhưng trên trán anh ta lại toát đầy mồ hôi lạnh: "Đại đội trưởng Tống, thật xin lỗi, tôi không lui tới chỗ này, nên tới trễ, thật xin lỗi."

Tống Đại Sơn đưa một điếu thuốc cho tài xế Vương, "Vậy làm thế nào, ngày mai thanh niên trí thức sẽ thi đại học, đội xe của cậu lại không biết đường, hiện tại đổi người khác cũng chưa muộn."

Tài xế Vương càng gấp hơn, anh ta cầm lấy điếu thuốc, lấy diêm quẹt mấy lần mà vẫn không châm được, cuối cùng, Tống Nghị nhìn không được, cầm lấy que diêm, đánh một phát châm lửa cho anh ta.

Tài xế Vương rít một hơi thuốc, thở ra làn khói trắng, "Đại đội trưởng Tống, không nói gạt ông, không phải chỉ có công xã Hồng Kỳ của ông, mà công xã Hồng Cương và công xã Thiên Thủy bên cạnh, cũng mời tài xế trong đội xe của chúng tôi, đưa nhóm thanh niên trí thức đi thi đại học, cho nên đội xe của chúng tôi đang thiếu nhân lực, nhất thời thực sự không tìm được người quen thuộc con đường để đến đổi ".

Nhóm thanh niên trí thức đứng ở bên cạnh nghe, lúc đầu nhìn thấy tài xế lái xe buýt đến, đều rất là phấn khích, nhưng khi nghe tài xế nói không biết đường, thì sắc mặt ai nấy đều xụ xuống, "Làm sao bây giờ". "Chúng ta ngày mai phải thi tuyển sinh đại học, nếu đến muộn, ai chịu trách nhiệm đây."

Tống Đại Sơn trầm mặt, nhìn về phía nhóm thanh niên trí thức khoát khoát tay, ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh lại: "Được rồi, im lặng, luôn có nhiều cách giải quyết hơn là khó khăn, uổng công mấy người là thanh niên trí thức, nếu có thời gian làm ầm ĩ, thì không bằng nghĩ ra biện pháp giải quyết đi."

Nhóm thanh niên trí thức miễn cưỡng giữ im lặng, bắt đầu thảo luận đưa ra các chủ ý.

Tài xế Vương hút một điếu thuốc, cũng dần bình tĩnh lại, đầu óc bắt đầu xoay chuyển: " Tống đại đội trưởng, kỳ thật cũng không phải là không có cách, ở công xã của ông có ai thường xuyên đi lại giữa huyện thành và công xã, là người tương đối rành đường, để anh ta cùng lên xe với tôi, anh ấy sẽ chỉ đường, tôi sẽ lái xe."

Đội xe mới thành lập, nhiều tài xế mới lấy bằng lái xe nên còn chưa rành đường, huống chi lại là đường từ dưới công xã lên huyện thành, cho nên các tài xế sẽ phải tìm người địa phương dẫn đường.

Vừa rồi tài xế Vương đầu óc hốn loạn nên cũng không nghĩ tới, hiện tại đã nhớ ra, liền nhanh chóng nói ra biện pháp.

Người thường xuyên đi lại giữa huyện thành và công xã Hồng Kỳ.

Có nha.

Tống Đại Sơn nhìn Tống Nghị, tên tiểu tử này thường xuyên đến huyện thành bán đồ, nghe nói gần đây còn mở một quầy hàng trong huyện thành, một tuần có khi phải đi huyện thành ba bốn lần, nếu nói người biết đường nhất, trừ tên tiểu tử này ra thì không còn ai tốt hơn.

"Như thế nào, Tống Nghị, cháu đi không?"

Sau khi nghe tài xế Vương và Tống Đại Sơn nói, nhóm thanh niên trí thức đều đồng loạt hướng ánh mắt mong đợi về phía Tống Nghị, mồm năm miệng mười nói: "Tống Nghị, xin hãy giúp chúng tôi." "Kiều Kiều cũng là một thanh niên trí thức, anh xem nể mặt cô ấy, giúp chúng tôi với."

Tống Nghị liếc nhìn nhóm thanh niên trí thức, tình cờ ngày mai anh muốn lên huyện thành một chuyến, đi nhờ xe buýt cũng được, dù sao cũng không mất gì, mà chỉ đường cũng không tốn nhiều công sức nên gật đầu gật đầu đồng ý.

"Được." "Tống Nghị, cảm ơn anh rất nhiều." nhóm thanh niên trí thức vui mừng reo hò.

Sau khi chuyện xe cộ được giải quyết, nhóm thanh niên trí thức trở về địa điểm thanh niên trí thức, ngày mai còn phải đi thi tuyển sinh đại học, tất cả mọi người đều đang chạy đua với thời gian, giành giật từng giây từng phút, vì cơ hội lần này có thể thay đổi vận mệnh của mình mà phấn đấu.

Tống Nghị quay trở về nhà rồi kể lại chuyện này cho Thẩm Kiều Kiều.

Thẩm Kiều Kiều đang phơi lúa mạch, dùng để làm gối cho Bảo Bảo gối đầu, thông thường gối sẽ nhồi bông tương đối mềm, không thích hợp cho trẻ nhỏ, Tống Thúy Hoa đã dạy cô cách dùng vỏ lúa mạch làm gối.

Gối lúa mạch có độ cứng nhất định, có thể trợ giúp xương đầu và cổ của Bảo Bảo chịu lực đồng đều, mà lại có thể thoáng mát mồ hôi, ngăn ngừa bệnh mẩn ngứa, là chiếc gối tốt nhất cho Bảo Bảo.

Thẩm Kiều Kiều vừa rải lúa mạch ra một cái mẹt vừa nói: "Cho nên ngày mai anh muốn đi theo xe của thanh niên trí thức lên huyện thành à."

"Ừ, mà có khả năng tận tối muộn mới về đến nhà, không biết buổi chiều bọn họ thi đến lúc nào mới xong", Tống Nghị cầm cái mẹt trên tay cô, kiễng chân đặt lên mái nhà.

Thẩm Kiều Kiều hâm mộ nhìn anh: "Em còn chưa từng đi qua huyện thành."

Kể từ khi xuống nông thôn đến nay, Thẩm Kiều Kiều vẫn ở lại công xã Hồng Kỳ, ngày cô sinh con có đến bệnh viện ở huyện thành, nhưng lúc xuất viện cô vừa mới sinh con, vẫn đang trong thời gian ở cữ, nên căn bản không có thời gian đi dạo thăm huyện thành, mà đã phải trực tiếp trở về công xã.

Mỗi lần Tống Nghị mang đồ ăn ngon, vải đẹp từ huyện thành về cho cô, cô không khỏi nghĩ đến cảnh huyện thành náo nhiệt như thế nào.


Tống Nghị cười nói: "Vậy ngày mai cùng anh đi huyện thành một chuyến, dù sao cũng có xe đi nhờ, nếu không đi cũng phí."

Anh đã sớm muốn đưa Kiều Kiều đi dạo thăm huyện thành từ lâu, nhưng đường đi lại từ công xã Hồng Kỳ đến huyện thành phải mất hơn hai giờ đồng hồ, đã vậy còn phải đi đường núi, mà xe lừa của Tôn Lão Đầu không phải lúc nào cũng có, mà anh không nỡ để Kiều Kiều chịu khổ, cho nên chưa bao giờ nhắc đến.

Thẩm Kiều Kiều hai mắt tỏa sáng, bước tới ôm lấy cánh tay anh, làm bộ nũng nịu: "Em đi, em đi, Tống Nghị, anh thật tốt."

Thân thể mềm mại yếu đuối dính sát vào người, Tống Nghị hai mắt tối sầm lại, lập tức hóa thành một con sói già xấu xa, "Vậy em định báo đáp anh như thế nào?"

Bé thỏ trắng hoàn toàn không có cảnh giác, vui vẻ đáp: "Anh muốn em báo đáp như thế nào, em sẽ báo đáp anh như thế."

"Chính em nói đấy nha." Tống Nghị ôm ngang người cô.

Làm xong, Thẩm Kiều Kiều sắc mặt ửng hồng, cô chui vào trong chăn, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ nửa trên khuôn mặt, "Anh... anh thật không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt, vạn nhất có người đến thì phải làm sao."

Tống Nghị đứng dậy, để lộ nửa thân trên cường tráng rắn chắc, và tấm lưng mịn màng, anh bưng một ly nước đun sôi để nguội có thêm đường đưa cho cô, "Đến đây uống chút nước, đừng dùng chăn che miệng và mũi, đợi lát nữa sẽ khó thở đấy."

Thẩm Kiều Kiều chớp chớp hàng mi dày, lộ khuôn mặt ửng hồng lớn chừng lòng bàn tay ra khỏi chăn, nhận lấy ly nước từ tay Tống Nghị, uống từng ngụm nhỏ.

Gò má của cô giống như được chạm khắc bằng ngọc, nốt ruồi đỏ giữa lông mày càng thêm diễm lệ, vừa làm xong chuyện kia, nên đôi mắt to đen tuyền của cô vẫn như còn mang một lớp sương mù chưa tan, cảm giác thật mông lung, làm cho hầu kết của Tống Nghị không khỏi cuộn lên xuống.

"Em uống xong rồi, trả anh đấy." Thẩm Kiều Kiều đem trả cái cốc cho anh.

Tống Nghị cầm chặt cái cốc, đáy cốc vẫn còn một nửa nước, anh một ngụm uống hết sạch, lúc này mới cảm thấy khô nóng trong lòng giảm đi mấy phần.

Sau đó anh mới trả lời vấn đề mà Thẩm Kiều Kiều vừa nói: "Em yên tâm đi, trước đó anh đã khóa cửa ngoài sân, còn cài thêm ba cái then dày bằng cánh tay, dù có ba người đàn ông lực lưỡng cũng phá không được cửa."

Cái gì mà ba cái then cài to với chả ba người đàn ông lực lưỡng, cô đâu có ý này.

Thẩm Kiều Kiều mặt càng đỏ hơn: "Em, ý của em là, không muốn ban ngày ban mặt mà..., chính là không muốn ban ngày làm loại chuyện kia, nếu anh thật sự muốn, thì để đến đêm rồi hãng làm."

Tống Nghị nằm lên giường, dùng tay chống đỡ đầu, nhìn vào ánh mắt bối rối của cô, "Ồ, ban đêm làm đúng không, được rồi, đã hiểu, đã hiểu." Anh nở một nụ cười du côn nói: "Vậy đêm nay anh đảm bảo sẽ làm em hài lòng."

Cái người này, sao lại xuyên tạc ý của cô chứ!

Thẩm Kiều Kiều vừa xấu hổ vừa tức giận, nắm chặt tay đánh anh, nhưng lực vừa mềm vừa nhỏ, căn bản không gây ra chút đau đớn nào.

Ngược lại còn chọc Tống Nghị, anh bắt lấy nắm tay nhỏ bé đang đánh loạn của cô, đưa lên miệng thơm một cái: "Em nói em, gả cho anh bao lâu rồi, con lớn chừng nào rồi, làm sao nói đến chuyện này lại e lệ xấu hổ như vậy, làm cho anh cứ giống như là một tên lưu manh đi cướp đoạt sự trong trắng của dân nữ vậy."

Nói đến con trai, Thẩm Kiều Kiều nhớ tới một chuyện quan trọng, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay rắn chắc tráng kiện của Tống Nghị: "Ai, nghiêm túc mà nói, ngày mai chúng ta đều lên huyện thành, Bảo Bảo phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ để con ở nhà một mình à?"

Chuyện đó à, chuyện này có thể giải quyết được, Tống Nghị vuốt mái tóc mềm mại của cô, "Ngày mai chúng ta đem đến nhà bác gái để gửi, để bác cả và bác gái trông giúp chúng ta một ngày, đảm bảo hai người đều vui lòng."

Đây là sự thật, Tống Đại Sơn và Tống Thúy Hoa đơn giản coi Bảo Bảo giống như tâm can bảo bối của hai người, hiện tại Bảo Bảo vẫn còn nhỏ, ngoại trừ sữa mẹ thì không ăn bất cứ thứ gì, thế nên chờ đến khi cậu bé có thể ăn thức ăn mềm, rồi ăn kẹo, đảm bảo hai người sẽ chiều chuộng cho cậu bé ăn mỗi ngày.

"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa." Tống Nghị buông tóc Thẩm Kiều Kiều ra, nằm lên trên thân thể cô, đặt hai tay chống hai bên đầu, "Bây giờ cũng gần tối rồi, chỉ còn một giờ nữa là tối hẳn, bốn bỏ lên năm nên coi đây chính là buổi tối, nếu không chúng ta trước tiên cứ dùng định mức của buổi tối mà dùng bây giờ đi."

Thẩm Kiều Kiều đương nhiên phản kháng, nhưng phản kháng vô hiệu, rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng ván giường kẽo kẹt.

***

Sáng sớm hôm sau, Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều bế Bảo Bảo đến nhà Tống Đại Sơn, giao Bảo Bảo cho Tống Thúy Hoa và nhờ bà chăm sóc cậu bé một ngày.

Thẩm Kiều Kiều: "Bác gái, buổi sáng cháu đã cho bé ăn một lần sữa rồi, trưa hôm nay bác chỉ cần cho cậu bé uống sữa mạch nha, đến tối cháu về rồi cho bé ăn."

Tống Nghị đặt sữa mạnh nha anh mang lên bàn.


Trẻ nhỏ ở các công xã thường được hai tháng đã cho ăn đồ ăn phụ, bởi vì một số phụ nữ còn phải kiếm thêm công điểm, có một số nữ thậm chí còn đi làm ruộng chỉ sau một tuần ở cữ, làm sao có thời gian cho trẻ bú sữa nhiều bữa một ngày, những đứa bé như thế đến lúc này mà vẫn chưa cai sữa chỉ còn số ít.

Bởi vì Thẩm Kiều Kiều tin chắc ăn sữa mẹ là tốt nhất, nên cô dự định cho bé ăn đến khi được sáu đến bảy tháng hoặc một tuổi mới cai, rồi lúc đó mới cho ăn thức ăn phụ.

Tống Nghị ngược lại không quan trọng vấn đề đó, nhưng cũng may anh nhờ được Hồ Diệu Quang mua hộ anh hai hộp sữa mạch nha, thỉnh thoảng lại cho Bảo Bảo uống một ít.

Tống Thúy Hoa ôm lấy cục cưng mềm mềm, cười đến nhe răng không thấy được mắt, "Cứ giao cho ta, hai ngươi cứ yên tâm đi đi."

Bà chỉnh lại chiếc mũ nhỏ trên đầu Bảo Bảo rồi thắt chặt quần áo cho cậu bé, đảm bảo không có gió lùa vào được nữa mới nói: "Được rồi, hai người đi đi, muộn thêm nữa là không đuổi kịp xe đâu."

Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều tạm biệt Tống Thúy Hoa, hai người đi đến cây đa lớn ở cửa thôn, tài xế Vương đang ở trên xe buýt chờ.

Hai người đến khá sớm, khoảng mười phút sau mới thấy nhóm thanh niên trí thức lục tục đi đến.

Chờ nhóm thanh niên trí thức đều đến đông đủ, lúc này mọi người mới lên xe buýt.

Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều ngồi ở ghế phụ, họ ngồi cùng một chỗ.

Nhóm thanh niên trí thức khi đã tranh được chỗ ngồi liền ôm túi đựng tài liều cùng vật dụng đi thi ngồi xuống, hài lòng nhắm mắt lại, trước khi đến huyện thành thì chợp mắt một lúc.

Những người không giành được chỗ ngồi, không còn cách nào khác là đứng nắm lấy lan can, vịn vào thành ghế, lấy sách trong túi ra nhỏ giọng đọc thuộc lòng.

Lưu Lộ Lộ lên xe nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều và Tống Nghị đều ở đây, khuôn mặt cô ta vốn đã nhợt nhạt nay lại trắng thêm chút nữa.

Càng gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ta càng trằn trọc, mỗi ngày đều không được nghỉ ngơi đầy đủ, trong đầu là cỗ lửa giận không tên.

Cô ta giật giật bờ môi, nghĩ muốn chế nhạo Thẩm Kiều Kiều vài câu, nói rằng cô không đủ tư cách tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, còn đi theo làm gì.

Nhưng khi lời nói ra đến môi, lại nuốt xuống.

Thẩm Kiều Kiều là một nữ nhân rất tà ác, nếu cứ đối nghịch, thì người gặp xui xẻo chính là bản thân mình.

Cô ta cáo trạng việc Tống Nghị đã giúp đỡ Thẩm Kiều Kiều làm việc, kết quả ngược lại tự hãm hại mình, bị Tống Đại Sơn dạy dỗ phê bình.

Cô ta cũng làm theo tìm nam thanh niên công xã đến làm việc giúp mình, kết quả là Tống Đại Sơn lôi công điểm ra tính trước, làm sự việc náo loạn ầm ĩ, làm cô ta xấu hổ trước mặt toàn công xã, hủy hoại danh tiếng của nhóm thanh niên trí thức.

Cô ta còn bị dì Tôn tát một cái, cái tát đó khiến mặt cô ta nóng rát đau đớn, dù một tuần sau mà trên mặt cô ta vẫn còn dấu hồng hồng.

Cô ta cùng với bà Trương và dì Thái liên thủ với nhau để bôi nhọ danh tiếng của Thẩm Kiều Kiều, đến khi đi thăm ra tháng ở cữ, định cầm tài liệu ôn thi đại học để chế nhạo.

Kết quả không quá mấy ngày, bà Trương và dì Thái như phát điên, làm ầm ĩ toàn công xã muốn cô ta và Trương Mạn Tuyết làm con dâu của các bà, mà đứa con trai và cháu trai vô lại của họ, suốt ngày làm phiền quấn lấy cô ta và Trương Mạn Tuyết.

Lưu Lộ Lộ cho tới bây giờ vẫn chưa hiểu thấu chuyện này, cô ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói được là nó kỳ quái ở chỗ nào, chỉ có thể thừa nhận mình xui xẻo.

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Lưu Lộ Lộ hiểu ra một điều: Thẩm Kiều Kiều, người phụ nữ này, thật sự rất tà môn! Chỉ cần mình chọc vào cô, cuối cùng báo ứng lại ám lên người mình.

Cho nên lúc này, cho dù nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều lên xe buýt chở thanh niên trí thức đi thi đại học, Lưu Lộ Lộ cũng không dám lên tiếng, mà Trương Mãn Tuyết và Chu Mẫn cũng nghĩ như vậy.

Ba người ngồi co ro trên ghế giống như chim cút, cố gắng dồn sự lực chú ý tập trung vào cuốn sách trên tay.

Chỉ cần thi tuyển sinh đại học, sau khi vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, là có thể trở về thành phố, lúc ấy sẽ không còn phải ở lại công xã Hồng Kỳ rách nát này nữa, mà cũng không còn phải gặp Thẩm Kiều Kiều nữa.

Thẩm Kiều Kiều không biết bọn họ đang nghĩ gì, Tống Nghị ôm cô vào vòng ngực, hai người ngồi ở vị trí ghế phụ, mở to đôi mắt, nhìn ngắm khung cảnh ngoài xe, hai người vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh, rất nhanh đã đến huyện thành.


Điểm thi dành cho thanh niên trí đều ở một trường trung học trong huyện, tài xế Vương đậu xe cách trường học huyện hai đến ba trăm mét, nhóm thanh niên trí thức xuống xe, nhìn huyện thành là toàn người là người, không khỏi sợ hãi lùi về phía sau một bước.

Nhóm thanh niên trí thức bình tĩnh lại, nhìn sang bên, thấy có nhiều người mặc quần áo màu xanh quân đội, cũng có người mặc quần áo màu tím, trên vai đeo cặp sách, cũng có những người đến tuổi trung niên, nhưng phần lớn đều có khuôn mặt trẻ trung, nhìn cái là nhận ra họ là những thí sinh đến tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Triệu Chí Cương giọng run run nói: "Tôi biết sẽ có nhiều người đến dự thi đại học, nhưng không ngờ lại có nhiều người như vậy."

Lưu Lộ Lộ sắc mặt tái nhợt như người chết, cô ta vội vàng lấy cuốn sách trong cặp ra, cố gắng nhìn thêm vài cái mong rằng nhồi nhét thêm một ít.

Nhóm thanh niên trí thức thấy cô lấy sách ra đọc, cũng cuống quýt lấy sách ra để đọc.

Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều đi theo nhóm thanh niên trí thức, cũng bị đoàn người trước địa điểm thi làm cho giật mình.

Chỉ có điều họ không phải thi đại học, hai người chủ yếu là đến huyện thành để đi chơi, cho nên tâm tình so với thanh niên trí thức thoải mái hơn nhiều.

Tống Nghị thậm chí còn có tâm tư nói giỡn: "Nhiều người như vậy, bữa cơm trưa sẽ ăn như thế nào, căn tin của trường có thể chứa được nhiều người như vậy sao?"

Nghe anh nói xong, vẻ mặt của nhóm thanh niên trí thức chợt biến đổi, cũng không nghĩ đến việc này, giờ họ chỉ vội vàng đến điểm thi, đến khi thi xong còn phải đi tranh đoạt chỗ ăn cơm trưa, đoán chừng giữa trưa sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.

Bọn họ không khỏi nhìn Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều bằng ánh mắt hâm mộ, hai người này ngược lại khá thoải mái.

Thẩm Kiều Kiều không nghe kỹ Tống Nghị nói gì, mà cũng không để ý tới ánh mắt của nhóm thanh niên trí thức, cô nhìn chăm chú vào những thí sinh thần thái sáng sủa đang ôm sách đứng trước cổng trường, trong mắt toàn là hâm mộ.

Họ đúng là tuổi trẻ thanh xuân, nhìn rất năng động và luôn có ánh mắt sáng ngời.

Cô lại nghĩ đến giấc mơ trước đây, trong giấc mơ cô cũng bỏ lỡ cô hội được học đại học, vô số lần nghĩ đến mình được ngồi trong phòng học đại học, hình ảnh được vùi đầu vào học tập cũng tan thành bọt nước.

Thẩm Kiều Kiều rũ mí mắt xuống, che giấu biểu cảm trong mắt.

Tống Nghị nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn về phía các thí sinh đang chờ cổng trường mở ra để được vào thi đại học, anh cũng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của cô, đôi tay ở hai bên càng siết chặt hơn.

Anh cố gắng để cho giọng nói của mình nghe không khác biệt: "Kiều Kiều, chúng ta đi thôi."

"Ừm." Thẩm Kiều Kiều ngẩng đầu mỉm cười.

Nụ cười ngọt ngào của cô làm cho tất cả mọi người xung quanh đều giật mình, đăm đăm nhìn cô, mãi cho đến khi Tống Nghị đen mặt quét mắt về phía bọn họ, lúc này mới vội vàng thu hồi ánh mắt.

Mặc dù Thẩm Kiều Kiều và Tống Nghị đã rời khỏi cổng trường, nhưng trên đường quả thực vẫn còn rất nhiều người.

Thẩm Kiều Kiều thở ra một hơi, vỗ ngực nói: "Vừa rồi đông đúc quá, em bị chèn ép chết mất, may mà mà chúng ta đã ra bên ngoài rồi, nào, giờ chúng ta đi dạo ở đâu."

Cô có một ưu điểm, khi trong lòng không còn đắn đo việc gì, nỗi lo lắng về kỳ thi đại học trong mơ chỉ đọng lại trong đầu cô một lát, thì hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc ăn uống và vui chơi thôi.

Nhìn thấy cô cười rạng rỡ, Tống Nghị cũng cười theo: "Không phải em nói muốn ăn bánh mạch nha và bánh đậu xanh sao, lần trước anh mua về cho em một phần, ăn hai ba lần là hết sạch, lần này anh sẽ mua cho em nhiều hơn.

Thẩm Kiều Kiều ngước mắt cười vui vẻ nói: "Được, hôm nay em sẽ ăn rất nhiều, nên anh có mang đủ tiền trả không đó."

Tống Nghị vỗ vỗ vào túi nói: "Bao no, mời ngài đi trước, tiểu nhân sẽ trả tiền."

Thẩm Kiều Kiều vui vẻ ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía trước, Tống Nghị đi theo phía sau, hai người nhìn nhau cười thật vui vẻ.

Tống Nghị đi chậm lại, để sóng vai cùng cô: "Chúng ta trước đi ăn sáng đã."

Hai trước khi ra ngoài còn chưa ăn sáng, ngồi trên xe lâu như vậy, bụng đã đói cồn cào.

Thẩm Kiều Kiều vội vàng đáp: "Được, chúng ta đi ăn sáng thôi, đói chết em rồi."

Tống Nghị dẫn Thẩm Kiều Kiều đến tiệm cơm quốc doanh, vào giờ này tiệm cơm quốc doanh cũng không có mấy người, trong tiệm cơm cũng chỉ có hai ba người ngồi.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Tống Nghị đi đến cửa sổ, lấy tiền và phiếu ra mua hai bát phở.

Trong tiệm cơm quốc doanh bữa sáng còn bán bánh quẩy, bánh bao hấp và sữa đậu nành, nhưng cả hai người đều không mua, họ muốn để bụng đợi lát nữa còn đi ăn quà vặt, cho nên Tống Nghị chỉ mua hai bát phở.

Mùa đông thời tiết đã lạnh, đi trên đường hà hơi còn có thể thở ra hơi trắng, sáng sớm ăn một bát phở rắc thêm tiêu, có thể làm nóng từ lòng bàn chân đến sau gáy, khiến cho toàn thân được ấm áp.

Sau khi hai người ăn phở xong, Tống Nghị dẫn Thẩm Kiều Kiều đến nơi lần đầu tiên anh mua đồ ăn vặt trên huyện thành cho cô.


Bà chủ nhà vẫn nhớ rõ Tống Nghị, cười nói: "Đồng chí, đồng chí lại tới đây rồi, chắc đây là vợ của đồng chí, ôi, cô ấy thật xinh đẹp, hai người thật xứng đôi."

Tống Nghị nghe lời bà chủ nói kích động quá, liền vung tay nói: "Muốn ăn cái gì, tùy em chọn, hoặc mua hết cũng được."

Thẩm Kiều Kiều trừng mắt nhìn anh: "Anh thật là lãng phí tiền bạc, mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, ăn không hết thì thật là lãng phí."

Cô chọn mấy món ăn vặt, vốn lúc đầu còn đang lẩm nhẩm tính tiền, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại chọn thêm mấy món nói: "Được rồi, mua nhiều một chút, về cho bác gái một ít, hôm nay bác gái đã giúp chúng ta trông Bảo Bảo, đảm bảo là rất mệt."

Chọn lựa đã xong, Tống Nghị móc từ trong túi ra một xấp tiền và phiếu, đếm lấy mười đồng đại đoàn kết, rồi nói: "Bà chủ, tính tiền."

Hai người mua đồ ăn vặt xong, lại đi đến cửa hàng bách hóa trong huyện đi dạo một lúc, mua hai tấm vải, thời gian đi dạo mua sắm, ăn uống trôi qua rất nhanh, một nhoáng đã đến giữa buổi trưa.

Tống Nghị nói: "Buổi trưa em muốn ăn cái gì, em có muốn đến tiệm cơm quốc doanh nữa không, anh vẫn còn phiếu."

Khi anh đến huyện thành mở quầy hàng, có đôi khi người ta lấy phiếu để đổi lấy đồ vật, cũng không nhất thiết phải là tiền, cho nên trên người anh ngoài tiền, còn có không ít phiếu.

Anh còn nói thêm: "Hay là anh dẫn em đi ăn bánh đậu xanh và kẹo mạch nha, nhưng đến đó phải đi đường vòng đến chợ đen, những người bán bánh đậu xanh và kẹo mạch nha không bán ở đây."

Thẩm Kiều Kiều suy nghĩ một chút, đã lâu lắm rồi cô chưa ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, "Bữa trưa chúng ta ăn ở tiệm cơm quốc doanh, buổi chiều lại đi chợ đen."

Sắp xếp lịch trình rõ ràng, Tống Nghị đương nhiên sẽ nghe lời cô trong mọi việc.

Hai người quay trở lại tiệm cơm quốc doanh, ngồi đúng vị trí khi sáng đã ngồi.

Tống Nghị gọi người phục vụ, nhìn thực đơn rồi gọi: "Cho tôi một đĩa sủi cảo nhân cải trắng thịt lợn, một bát thịt kho tàu, một phần nước bắp cải luộc và hai bát cơm trắng."

Người phục vụ ghi lại: "Còn gì nữa không?"

Tống Nghị nói: "Trước cứ gọi những thứ này đã, nếu không đủ chúng tôi sẽ gọi thêm."

Những thứ này đã nhiều lắm rồi, làm sao mà còn chưa đủ để mà gọi thêm, Thẩm Kiều Kiều trợn tròn mắt, kéo Tống Nghị: "Hai người chúng ta sao có thể ăn nhiều như vậy."

"Không có gì, em đừng nghĩ gọi như thế là nhiều, nhưng thực sự thì được ít, sủi cảo họ làm một đĩa được hai mươi cái, nhưng cũng không đủ cho anh nhét kẽ răng."

Rất nhanh, tất cả các món ăn đã được dọn ra, lấp đầy nửa bàn.

Nhiều người đến tiệm cơm quốc doanh đa số là đến đây để được ăn thêm ít thịt, trên bàn gọi ra đĩa củi cảo đã là xa xỉ rồi, chưa từng thấy ai gọi sủi cảo rồi còn cả thịt kho tàu, thế nên mọi người đều hâm mộ nhìn chằm chằm vào bàn ăn của hai người.

Thẩm Kiều Kiều ăn một miếng thịt kho tàu, hơi cau mày nói: "Không ngon bằng anh làm."

Kỹ thuật nấu ăn của Tống Nghị rất tốt, nên làm cho khẩu vị của cô càng ngày càng kén chọn, ngay cả thịt kho trong tiệm cơm quốc doanh mà cô cũng chê.

Anh cũng không hề khiêm tốn chút nào nói, "Được, vậy buổi tối chúng ta đến bàn thịt lợn, mua một ít mang về, bữa tối anh sẽ nấu cho em một bữa thịt kho tàu."

Thẩm Kiều Kiều: "Được."

Cô dùng đũa gắp một miếng bắp cải luộc cho vào miệng, tuy bắp cải luộc không cần kỹ thuật, nhưng cô vẫn cảm thấy bắp cải luộc do Tống Nghị làm ngon hơn tiệm cơm quốc doanh.

Sau đó cô lại nói: "Tối anh cũng làm món bắp cải luộc đi, tiệm cơm quốc doanh nấu món bắp cải luộc cũng không ngon bằng anh nấu."

Tống nghị đương nhiên là đồng ý.

Hai người một hát một đệm, làm cho mấy người phục vụ đến thu tiền tức giận không nói nên lời.

Nếu có năng lực như vậy, sao anh ta không vào tiệm cơm quốc doanh làm đầu bếp.

Cũng may là cô ta không nói ra miệng, nếu thật nói ra, Tống Nghị khẳng định sẽ nói với cô ta một câu, vậy được để tôi làm cho.

Ăn được một nửa, các thí sinh cũng lần lượt bước vào tiệm cơm quốc doanh, trong tiệm bỗng trở nên đông đúc.

Các thí sinh thi xong, đang chuẩn bị ra căn tin trường để ăn, nhưng không ngờ lại không còn chỗ trống, trước cửa lại phải xếp hàng dài nên đành bàn bạc với nhau góp tiền lại, nhịn đau cắt thịt đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa.

Hè hé he. Rất mong được mọi người ủng hộ, hì, đừng quên like và đăng ký kênh cho mình nhé. Cảm ơn mọi người rất nhìu. Thank for watching

Phần 10: Chương 28-29