Anh cảm thấy không phải vậy, nhưng cô không định nói thì anh cũng không tiếp tục dò hỏi nữa.Rửa ráy xong xuôi, hai người lên nằm trên giường đất, Thẩm Phú Sơn đang lót ổ để nằm, Tôn Văn Tĩnh chỉ ngồi một bên nhìn anh.Đến khi đã chuẩn bị tốt rồi, cô vào trong ổ chăn trước rồi anh mới theo sau nằm xuống.Thẩm Phú Sơn ôm cô, ý tứ thật rõ ràng, nhưng lại bị cô cự tuyệt.Bởi trong lòng không yên, cô không muốn làm loại chuyện này.
Thẩm Phú Sơn cũng đã dần hiểu rõ tính tình cô, nên cũng không ép buộc.Tôn Văn Tĩnh rất nhanh đi vào giấc ngủ, nhưng dù đã ngủ say, cô vẫn thường thường không nhịn được mà thở dài ra tiếng.
Thẩm Phú Sơn vẫn chưa ngủ, anh trừng mắt nhìn nóc nhà, bên tại lại vang lên tiếng thở dài của cô, trong lòng không hiểu sao lại có chút hụt hẫng.Có thể làm cho một người đến cả lúc ngủ đều phải thở dài, hiển nhiên là do cuộc sống trôi qua không thư thái rồi.Tiền tài vật chất anh có thể thỏa mãn cô, thế nhưng cảm giác an toàn mà cô muốn, Thẩm Phú Sơn lại không thể cho cô được.Anh hôn lên trán cô, trong lòng đều tràn ngập cảm giác có lỗi.*Trời sáng, hôm nay Tôn Văn Tĩnh tỉnh lại rất sớm, cô nhắc mãi chuyện mình muốn đi Cung Tiêu Xã mua mấy cái lu lớn và vài ba cái bình nhỏ linh tinh để chứa đồ.Thẩm Phú Sơn nghe vậy thì đều nhất nhất đồng ý, sau khi ăn xong, hai người họ cùng đi Cung Tiêu Xã.“Tôi nói với anh rồi đó, không được sử dụng đặc quyền mà đâm ngang đâu đấy.” Trước khi ra cửa, Tôn Văn Tĩnh lại lần nữa dặn dò anh.Thẩm Phú Sơn ờm một tiếng rồi cả hai lên đường.Lúc bọn họ đến, Cung Tiêu Xã chỉ mới vừa mở cửa, vẫn còn rất ít người đến mua đồ, thế nên hai người cũng không cần phải xếp hàng chờ.Bọn họ mua sắm đã hòm hòm rồi thì mới bắt đầu lục đục có nhiều người đến.
Ra khỏi Cung Tiêu Xã, Tôn Văn Tĩnh mới nói với anh: “Anh xem đi, dù anh không sử dụng đặc quyền, không phải cũng đã mua xong được hết đồ cần mua rồi đấy thôi?”Thẩm Phú Sơn ừ một tiếng, thuê một chiếc xe ngựa để chở đống đồ này về nhà.Sợ anh bắt nạt ông chủ xe, Tôn Văn Tĩnh nhìn chằm chằm như thể nhắc anh giao tiền thuê xe vậy.
Thẩm Phú Sơn cũng là người thông minh, sao có thể không hiểu chút tâm tư này của cô được.Vội tới vội non nửa ngày, chờ đến khi hết thảy đều đã thu vén xong xuôi, Tôn Văn Tĩnh nhìn mấy cái bình không bị dư ra thì tự nhủ: “Hôm nào chúng ta lại đi mua thêm ít rau cải về muối chua mới được…”Đã trải qua quá nhiều ngày tháng khổ cực, thế nên tới mùa nào lại lại nhớ đến những việc cần làm mùa đó.Thẩm Phú Sơn chỉ ừ một tiếng, cô lại bổ sung: “Chúng ta cùng đi mua, đỡ phải để anh chọn bậy mua bậy.” Cô là sợ Thẩm Phú Sơn lấy không hàng hóa của người ta nên mới nói thêm một câu.
Thấy anh đồng ý rồi, cô mới quay đi vội chuyện khác.Thẩm Phú Sơn cũng không có chuyện gì làm, thế là lại lẽo đẽo theo sau mông cô.
Dù sao cũng là người có con mắt tinh tường, chỉ cần là việc gì dọn dọn nâng mất sức, anh đều sẽ ra tay trước tiên.Hết việc để làm, Thẩm Phú Sơn lại đẩy cô chơi đánh đu.Chơi một hồi cảm giác có chút nhàm chán, Tôn Văn Tĩnh leo xuống không chơi nữa.
Anh vẫn từng bước theo sát cô, không nói cũng biết có bao nhiêu nhàn rồi.Thời gian rất nhanh đã tới buổi tối, Thẩm Phú Sơn nằm xuống trước, Tôn Văn Tĩnh vẫn còn vội chuyện này chuyện kia, vẫn chưa lên giường đất nằm.“Vợ à, hôm nay chúng ta làm được không?”Tôn Văn Tĩnh nghiến răng: “Ngậm cái miệng chó của anh lại đi.”Thẩm Phú Sơn xoay người hướng mặt về phía cô: “Em nói xem tôi có khổ không? Làm tình với vợ mình mà còn cần phải trưng cầu ý kiến nữa chứ, sợ là trong thiên hạ cũng chẳng có được mấy người đàn ông uất ức như tôi đâu…”.