Thẩm Phú Sơn liếm liếm, trong miệng anh tràn ngập mùi máu tươi, biết đầu lưỡi bị cô cắn hỏng rồi, trong lòng hận không thể đánh cô một trận.
Nhưng anh cũng không ra tay vì biết mình là bên sai trước, chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua kém.“Em chờ cho tôi.
Bố đây thề, nhất định phải đệch em một trận nửa tháng không xuống được giường…”Tôn Văn Tĩnh nghe mà hô hấp cũng gấp gáp theo, trong lòng cô sợ muốn chết, nhưng giờ phút này lại không muốn chịu thua anh.“Đừng mẹ nó làm anh mệt chết là được.”Hai người tôi một câu anh một câu chẳng khác gì con nít cãi lộn, phải một hồi lâu trong phòng mới yên tĩnh lại…*Liên tiếp bốn năm ngày, ban đêm Tôn Văn Tĩnh đều phải đề phòng anh.
Thẩm Phú Sơn cũng muốn xử cô lắm, nhưng lại tìm không ra cơ hội để xuống tay.Hết cách rồi, anh chỉ có thể đàng hoàng dưỡng thương thôi.Lại qua mấy ngày, thời gian bất tri bất giác đã đến ngày 3 tháng 8.Buổi sáng, lúc xé lịch, Tôn Văn Tĩnh nhìn ngày này có chút quen mắt, nhưng mãi mà vẫn nhớ không ra hôm nay là ngày gì.Ăn xong cơm sáng, Thẩm Phú Sơn muốn ra ngoài đi dạo một vòng.
Thân thể anh cơ bản đã khỏi hẳn rồi, nhưng hai người vẫn như cũ chưa làm đến bước cuối cùng.Tôn Văn Tĩnh giải thích là, cô còn chưa chuẩn bị tốt.Thẩm Phú Sơn không muốn lại thấy cô khóc sướt mướt nên đành nhẫn nại, hết nhường rồi lại nhịn cô.Tôn Văn Tĩnh cả ngày ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm, thế là lại dính lấy khối đất trồng rau kia.
Trong phòng ngoài sân đều có bóng dáng cô loanh hoanh.Thẩm Phú Sơn sợ cô thấy chán nên định mang cô ra ngoài đổi gió, không ngờ lại bị Tôn Văn Tĩnh từ chối.Lần trước cùng anh ra cửa đã đủ để cô có một kỷ niệm khó quên rồi, Tôn Văn Tĩnh không định lại cùng anh đi ra ngoài tìm mất mặt xấu hổ nữa đâu.Thẩm Phú Sơn thấy cô không đi, rầm rì nói cô không biết tốt xấu, một mình một ngựa rời nhà đi thẳng.Trời mới vừa vào đầu thu, sáng sớm tối muộn đều có chút lạnh, Tôn Văn Tĩnh ở nhà lục tung hết một phen, chuẩn bị làm mấy đôi giàu thu đông.
Tìm mãi mà một miếng vải vụn cũng chẳng thấy đâu, cô lại ra nhà kho tìm thêm một hồi.
Tôn Văn Tĩnh tìm được một ít quần áo cũ, nhìn qua thì giặt lại một chút hẳn là còn có thể mặc được.
Cô thấy tiếc, không nỡ dùng nó làm giày.Đang lúc nhàm chán thì cổng lớn bị gõ vang.Tôn Văn Tĩnh hỏi ai vậy rồi đi bước một ra cổng lớn.Người chưa đến tiếng đã đến trước rồi, ngoài cửa lớn vang lên giọng của anh rể Đổng Binh của cô.
Tôn Văn Tĩnh đang còn khó hiểu sao anh rể cô lại tìm tới chỗ này, nào ngờ cổng lớn vừa mở ra, Đổng Binh đã quỳ xuống trước mặt cô rồi.“Anh rể, anh làm gì vậy, mau đứng lên.”Phía trên Tôn Văn Tĩnh còn có một người chị gái, tên là Tôn Văn Kiệt, so cô thì lớn hơn một tuổi, năm kia đã kết hôn, gả cho nhà họ Đổng cùng thôn.Cùng năm đó, chị cô sinh một cô con gái nên vẫn luôn bị nhà chồng ghét bỏ.
Cuối năm trước lại có thai lần nữa, dự tính ngày sinh cũng trong khoảng thời gian này thì phải.Mí mắt Tôn Văn Tĩnh giật giật, bỗng nhiên cô nhớ ra ngày 3 tháng 8 là ngày gì rồi, là ngày giỗ của Tôn Văn Kiệt!Theo lời Đổng Binh nói, hết thảy mọi chuyện đều đã được nghiệm chứng.
Một giờ rạng sáng nay, bụng Tôn Văn Kiệt bỗng nhiên có động tĩnh, đến nay vẫn chưa sinh được, bà đỡ nói cái thai quá lớn, ý bảo là phải đến bệnh viện sinh.Người cũng đã đưa đến bệnh viện rồi, nhưng mẹ Đổng biết được là phải mổ thì lập tức phủi tay từ chối luôn..