Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ Xinh Đẹp Làm Tinh

Chương 27: Chương 27





----

"...!Thật hay giả vậy? Cậu còn nếm được tí ngọt ngào của cô gái kia rồi?"

"Tôi còn có thể lừa cậu sao?"

Người nói chuyện hiển nhiên rất đắc ý: "Cô gái kia ở trên giường rất lẳng lơ, quấn lấy tôi không buông.

Chỉ là chẳng qua là thanh niên tri thức trong thành phố nên da thịt kia… Hahaha" 

Trong lời nói chưa dứt đúng là bỉ ổi.

"Anh Hầu, nếu em cũng có thể nếm thử hương vị của thanh niên tri thức Nguyễn thì tốt rồi."

Nghe lời này, Hứa Chư theo bản năng nhìn về phía Tạ Duyên Chiêu.

Quả nhiên, biểu tình trên mặt người này đã sớm xanh mét, trong mắt càng mang theo hung ác làm cho người ta sợ hãi.

Người được gọi là anh Hầu kia vỗ ngực đến rung trời mà nói: "Này có cái gì khó, buổi tối hôm nay anh sẽ mang chú mày tới sờ qua..."

Hỏng rồi!


Người bên cạnh lại giống như một trận gió nhảy ra ngoài.

Hứa Chư bĩu môi, đem cỏ đuôi chó ngậm lấy, lại nghe bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Đã vậy rồi còn nói rằng không có ý gì với người ta.

Chậc, thứ đàn ông khẩu thị tâm phi.

Anh Hầu và một nhóm bốn năm người lại bị Tạ Duyên Chiêu một mình đè ép đánh cho bầm dập.

Mấy người bị đánh cho khóc cha gọi mẹ, chỉ chốc lát sau đã thấy máu.

Mà Tạ Duyên Chiêu vẻ mặt như tu la, bộ dáng vừa hung ác vừa tàn nhẫn kia cũng làm cho anh bạn Hứa Chư sóng vai nhiều năm này hoảng sợ.

Con hàng này lần trước hung dữ như vậy, toàn bộ mười hai người trong đó có anh ta đã bị đánh một trận.

Ngẫm lại cảm giác khi bị đánh khiến thân thể Hứa Chư cũng bắt đầu thấy đau.

Anh ấy kiên trì tiến lên, ôm lấy người: "Lão Tạ! Cậu là quân nhân, không thể phạm sai lầm! Đánh nữa sẽ đánh chết người đấy.


Để tôi hỏi chuyện cho cậu qua một bên đi."

Là người được "chăm sóc đặc biệt" nên Hầu ca đã sớm bị đánh không ra người.

Anh ta giống như bùn nhão nằm trên mặt đất, nước mắt chảy đầy trước mặt, lên án nói: "Chúng mày là cái đéo gì mà dánh đánh bọn ông đây!"

Anh Hầu bị đánh gãy răng cửa nên khi nói chuyện cũng có gió lọt qua.

Những tiểu đệ khác sợ tên sát thần này nên ôm nhau run lẩy bẩy.

Tạ Duyên Chiêu thở hổn hển, ánh mắt hung ác như soi nhìn chằm chằm mấy người trên mặt đất, trên người hiện ra khí thế càng làm cho người ta kinh hãi.

Bởi vì đánh người nên ống tay áo sơ mi màu xanh lá cây bị kéo lên, lộ ra một cánh tay nhỏ cường tráng có lực.

Mấy tên côn đồ sợ tới mức tè ra quần.

Huhuhu, đáng ra hôm nay bọn họ không nên ra cửa nếu không cũng sẽ không đụng phải cái tên Sát Thần này.

"Giao cho cậu."

Tạ Duyên Chiêu bình tĩnh một hồi, lúc này mới đi sang một bên.

"Không muốn chết thì nhanh chóng nói ra hết những gì mình biết đi." Hứa Chư nhìn vết thương trên người bọn họ, nhịn không được dời mắt đi.

Chậc chậc, quá thảm, so với anh ấy khi đó còn thảm hơn.

"Nói, chúng tôi nhất định sẽ nói vậy nên đừng đánh nữa…"