Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Chương 55: Thủ Trưởng Xin Mời 3






Trên đường trở về, tâm tình của anh vội vã giống như hắc mã ngựa không ngừng vó, lại nghĩ tới Lâm Doanh Doanh thuận miệng hát mấy câu kia, trong miệng nhắc tới một chút, có loại cảm giác thân thiết.Anh không học qua thi từ, không biết núi xanh mơ hồ nước điều điều, chỉ nghe cô hát là "Núi xanh trong veo", liền cảm giác vừa lãng mạn lại vừa khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.Sắp đến đại đội cửa thôn, anh nhìn phía trước có một chiếc xe Jeen dừng ở ven đường, bên xe có hai chiến sĩ súng đạn sẵn sàng, trước mặt là một người sĩ quan.Sĩ quan cất giọng hỏi: "Hoắc Thanh Sơn?"Hoắc Thanh Sơn đáp một tiếng.Sĩ quan phất tay một cái, "Xuống ngựa, cùng chúng tôi đi thôi."Hoắc Thanh Sơn nhảy xuống ngựa nhưng lại không có tiến lên, hỏi đối phương ở bộ đội nào, thi hành nhiệm vụ gì, tìm mình có phải vì điều lệnh của quân đội hay không.Sĩ quan kia không đáp, ngoẹo đầu nhìn anh, "Hoặc là chúng tôi trực tiếp trói cậu đi?"Hoắc Thanh Sơn mặt không sợ hãi, lạnh nhạt nói: "Trực tiếp trói sợ là có khó khăn."Sĩ quan kia nhìn chung quanh, "Được lắm, rất tự tin ha!"Hoắc Thanh Sơn: ".

.


.

Tới đi!" Anh cởi khóa bao của mình treo ở trên yên ngựa, anh chắc chắn bọn họ sẽ không nổ súng, ba người mà thôi anh không sợ chút nào.Sĩ quan kia biết sự lợi hại của anh lập tức hoảng sợ, trình chứng kiện, anh ta là Liên trưởng Đinh Anh Hoa phân quân khu độc lập đoàn.Biết nhau hàn huyên đôi câu.Hoắc Thanh Sơn: "Dẫn độ lệnh?"Liên trưởng Đinh lắc đầu.Hoắc Thanh Sơn: "Vậy xin cho tôi nửa giờ thông báo với gia đình."Liên trưởng Đinh: "Vậy không được đâu, Lâm Thủ trưởng nói không muốn lộ ra."Hoắc Thanh Sơn: "? ? ?" Cha của Lâm Doanh Doanh?Anh chỉ hơi trầm ngâm, "Vậy xin phiền Liên trưởng Đinh phái anh em đi đại đội chúng tôi nói một tiếng tôi có tạm thời nhiệm vụ tạm thời không trở về nhà." Mẹ anh sẽ đi nói với Lâm Doanh Doanh.Liên trưởng Đinh nghiêm túc nói: "Vậy tất nhiên không được, không có thời gian!" Không la lên chính là không để cho thanh niên tri thức Lâm biết mà.Hoắc Thanh Sơn hơi cau mày, "Tôi cưỡi ngựa hay là cùng các người ngồi chung xe?"Liên trưởng Đinh: "Dĩ nhiên ngồi xe." Cưỡi ngựa lỡ như tiểu tử cậu lại chạy nữa.Hoắc Thanh Sơn lấy chiếc khăn tay màu xanh nhạt của Lâm Doanh Doanh thắt ở túi đeo yên ngựa, sau đó vỗ mông ngựa để nó tự chạy trở về còn anh thì xoay người lên xe Jeep.Lâm Doanh Doanh thấy khăn tay sẽ biết chuyện gì, cô không cần phải lo lắng chỉ yên tâm ở nhà chờ anh là được.Nhìn thế này có lẽ cô nhóc lừa anh, cha cô cũng không đồng ý, đây là muốn bức bách anh buông tay sao? Nếu như trước tối hôm qua cha Lâm tới nghiêm nghị tỏ rõ thái độ, anh có thể sẽ phục tùng mệnh lệnh, bây giờ cô là người phụ nữ của anh, vậy anh tất nhiên sẽ không buông tay.Lâm Doanh Doanh đang chờ ở điểm thanh niên trí thức, cô ăn mặc xinh đẹp, thậm chí còn đánh chút phấn.

Kết quả Mã Bình Bình nói đánh phấn không trắng bằng làn da nhẵn nhụi như tuyết của cô, cô lại rửa đi."Lộc cộc" tiếng vó ngựa truyền tới.Lâm Doanh Doanh duyên dáng kêu to một tiếng thật nhanh chạy ra ngoài, nhưng chỉ thấy hắc tuấn mã đang ăn cỏ xanh ở chân tường.Cô kêu mấy tiếng không có trả lời, sau đó liền thấy khăn tay trên yên ngựa, cô lật tay nải một cái, có tờ đơn điện thoại, anh gọi điện thoại cho bội đội rồi.Người nọ đâu?Khăn tay trước đó anh mang ở trên người, cho tới bây giờ không rời khỏi người, vào lúc này cột vào phía trên này là muốn nói với cô.


.

.

Anh có chuyện, chuyện có liên quan với cô, gọi anh đi đến ngay cả cơ hội báo với cô cũng không cho.

.


.

Má ơi, ông già tới?Lâm Doanh Doanh lập tức bám lấy yên ngựa muốn leo lên, nhưng hắc tuấn mã rất cao, cô không bò lên nổi, gấp đến độ liền vỗ vào người nó, "Hắc tử, nằm xuống nằm xuống!"Hắc tuấn mã lại thuận theo nằm xuống để cho cô cưỡi đi, sau đó đứng lên bước ra bốn vó liền đi trở về.Đến trên đường chính, nó liền chạy đuổi theo phương hướng của xe Jeep, không nhanh không chậm, nhưng rất nhanh Lâm Doanh Doanh cảm thấy đầu óc lung lay, bởi vì không có chăn nhỏ đệm dưới nên cô ngồi một lúc là mông đau, cộng thêm tư thế cưỡi ngựa không đúng, vai đau, eo nhức, đau muốn chết..