Thập Niên 70 Ấm Áp

Chương 12: Chương 8-2






Nghiêng người né tránh đất nó ném tới, linh hoạt xoay người, rồi dùng sức đẩy nó nằm ngửa ra phía sau, Tiểu Hắc Tử trọng tâm không vững vọt tới phía trước lạch cạch ngã trên mặt đất, lần này Ôn Hân khống chế lực đạo, nếu dùng toàn lực, thằng nhóc thối này chỉ có gặm đất, sợ là lại muốn dập nát miệng.
Nhìn bộ dạng chật vật của nó, Ôn Hân nhịn không được cười khẽ.
Thằng nhóc này còn không chịu thua, từ trên mặt đất đứng lên liền nhanh chóng la hét xông về phía Ôn Hân, giương nanh múa vuốt, không có chiêu thức gì chỉ là dựa vào sức mạnh, Ôn Hân mượn lực một cái trở tay cầm lấy cổ tay nó, tiếp theo là dùng một tay không tốn sức đem cánh tay nó đặt về phía sau, thằng nhóc lớn lên rất rắn chắc, cánh tay nhỏ bé này còn rất khoẻ, nếu Ôn Hân không có bàn tay vàng phỏng chừng thu thập nó còn phải tốn chút sức lực.
Ôn Hân nắm lấy tay nó thoáng dùng lực, thằng nhóc bắt đầu gầm gừ kêu lên.

"Phục không?"
Tiểu Hắc Tử hiển nhiên vẫn không phục, nó muốn vung tay còn lại lên, muốn đánh Ôn Hân, nhưng tư thế này thật sự không dễ như vậy, cánh tay còn bị vặn vẹo, nhưng ngoài miệng vẫn không khách khí, "Không phục! Đồ đàn bà chết tiệt! Tôi sẽ báo lại với Thắng Quân ca..."
Ôn Hân nở nụ cười, tiện tay vỗ vào gáy nó, "Lại đi gọi cậu ta, gọi cậu ta thì có thể làm gì, ngày đó cậu ta tới không phải là bồi thường cho tôi sao? "
Tiểu Hắc Tử bị Ôn Hân đánh rụt cổ lại, hiển nhiên không phục cách nói của Ôn Hân, "Anh tôi đó là...!Dù sao hôm nay tôi trở về sẽ cáo buộc cô với Thắng Quân ca, hừ, đến lúc đó cô cũng đừng nghĩ sẽ về lại thành phố! "
Ôn Hân sửng sốt, thằng nhóc này còn rất thông minh, biết điểm yếu của đám thanh niên trí thức này ở đâu, trách không được trộm đồ nhiều như vậy không kiêng nể gì cả.
Thấy Ôn Hân không nói gì, tiểu tử này đắc ý nở nụ cười, "Hừ, nhanh lên buông tôi ra, trả lại tiền cho tôi, nếu không tôi liền đi nói với Thắng Quân ca, không cho cô...!A~~"
Ôn Hân nhẹ nhàng vặn vẹo cánh tay của thằng nhóc, nó liền đau gào lên.
"Ba!" Sau gáy lại là một cái tát!

"Tôi về thành phố làm gì? Tôi không trở lại thành phố, tôi ở đây, đánh nhóc mỗi ngày! Xem nhóc có thể làm gì không? Nếu cho tôi biết nhóc không thành thật, đi ăn cắp một lần nữa, tôi nhìn thấy nhóc một lần liền đánh một lần, không tin rằng chúng ta không còn gặp lại nhau! "
Thằng nhóc không ngờ Ôn Hân không muốn trở về thành phố, thanh niên trí thức liên tục đến Dương Thạch Tử cũng đã nhiều năm, theo nó thấy không có một thanh niên trí thức nào lại không muốn trở về thành phố, vốn tưởng rằng đã bắt được điểm yếu của đám thanh niên tri thức này.

Đột nhiên liền sụp đổ, rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, lúc này thật sự gào lên, khóc tương đối thương tâm, ngay cả nước mắt cũng rơi xuống.
Thấy tiểu gia hỏa này rơi nước mắt, Ôn Hân cười mắng, "Nam nhi đại trượng phu khóc cái gì? Ngoại trừ tìm anh nhóc ra thì chính là chỉ biết khóc? "
Tuy rằng ngoài miệng quở trách đứa bé đầu gấu này, nhưng Ôn Hân rốt cuộc vẫn buông tay.

Tiểu Hắc Tử ôm cánh tay quay đầu lại cau mày nhìn Ôn Hân, vẻ mặt đều là tố cáo.

Ôn Hân nhướng mày, "Sao? Còn không phục sao? "
Phục thì không phục, nhưng đánh cũng không đánh lại được.
Ôn Hân cười, "Nói cho cậu biết, tôi đã luyện võ thuật, chỉ có thân thể nhỏ bé này của cậu thì thôi, cho dù là anh trai cậu tới đây cũng không phải là đối thủ của tôi, thu thập cậu ta chỉ là chuyện bình thường.

"
Tiểu Hắc Tử hiển nhiên không tin, trong mũi hừ một tiếng, quay đầu khinh thường cười nhạo một tiếng, "Chỉ có cô? ".