Ô Đào không nghĩ sẽ đến học ở trường tiểu học bên An Môn kia, có điều cũng không còn cách nào, trường tiểu học ở đây không nhận, bé sợ sẽ không đi học được, chỉ có thể đi đến trường tiểu học hóa vàng kia.
Trường tiểu học Ngõ nhỏ ở phía đông hẻm Đông Hồ, còn trường tiểu học Cánh Cửa Vàng lại ở phía tây hẻm Đông Hồ, vì vậy khoảng cách rất xa trên đường còn có tuyết, không dễ đi, Ninh Diệu Hương dẫn Ô Đào đi gần hai mươi phút mới tới.
Bên ngoài trường tiểu học Cánh Cửa Vàng cũng dán rất nhiều giấy, có điều bên trong trường tiểu học truyền đến âm thanh đọc sách, xem ra là khóa học vẫn tiếp tục giảng dạy, chuyện này làm Ô Đào thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Trước cửa không có người nào, Ninh Diệu Hương dẫn bé đi vào cửa, vào cửa bắt gặp chính là một hàng gạch tường màu xám,đi qua giữa cánh cổng hình ánh trăng, liền vào vườn trường.
Trường học rõ ràng hơi mới, khẳng định là trước đó đã sửa chữa, còn sửa chữa rất chỉnh chu, phòng lót gạch xanh, đan xen nhau có chút thú vị, cửa sổ là gỗ màu nâu trầm, có vẻ trang trọng vô cùng.
Ô Đào vừa đi vào đã bị chấn kinh, bé mặc kệ bên ngoài dán một đống giấy gì, mặc kệ người khác gây rối thế nào đi nữa, dù sao chính là bé muốn đọc sách, muốn đi học, bé cảm thấy trường học này rất tốt, vừa đi đến đây, bầu không khí ở đây phảng phất mùi sách, đó chính là mùi vị của học vấn.
Ninh Diệu Hương hỏi thăm một chút, liền mang Ô Đào đến văn phòng của hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng không có ở đó, nhưng có một chủ nhiệm ở đây, Ninh Diệu Hương hỏi thăm tình trạng, liền điền vào một biểu mẫu, đóng học phí, sau đó nhìn đồng hồ, thấy đã tới giờ đi làm, bà ấy dặn dò Ô Đào phải nghe lời, đưa cho Ô Đào một ít tiền, bảo bé trước tiên mua một ít đồ dùng học tập, sau đó liền rời khỏi.
Chủ nhiệm kia hỏi tuổi Ô Đào, liền có chút khó khăn nói: “Con có cơ sở gì không?”
Ô Đào không hiểu: “Cơ sở là cái gì?”
Chủ nhiệm nhíu mày: “Hiện giờ con tới đây học, liền rất ngượng ngùng, hai năm nay trường chúng ta không có chiêu sinh, năm nay đợt một chiêu sinh đã thống nhất đều học ở lớp bổ túc, học được nửa năm rồi, mùa thu năm nay sẽ trực tiếp đi lên năm 2. con lẽ ra cũng nên học năm 2, nhưng chắc chắn con theo không kịp, chỉ có thể học năm nhất, nhưng cho dù con có thể theo kịp năm 2 đi, người ta cũng đã học một học kỳ rồi, con so với người ta không giống nhau.”
Ô Đào có chút mờ mịt, lại có chút ảo não, nghĩ thầm bản thân nếu đầu năm đã làm loạn muốn đi học, có lẽ đã vào học năm 2, hiện giờ chỉ có thể học ở năm nhất, năm nhất so với bản thân bé nhỏ hơn một tuổi, mấy chốt chính là cho dù bé học năm nhất cũng chưa chắc đã theo kịp.
Bé đành phải nói: “Con trước tiên sẽ theo học năm nhất, con nhất định cố gắng, mà theo kịp.”
Chủ nhiệm nhìn thấy một nha đầu đứng thẳng tắp, lúc nói chuyện, không chút gì hoảng sợ, cả người đều toát vẻ nhiệt tình, liền cười: “Thật ra cũng không có gì, hiện giờ cũng có mấy đứa học không tốt, làm lòng người hoảng sợ, tất cả đều làm bậy bạ.”
Chủ nhiệm hỏi Ô Đào mấy vấn đề nữa, cuối cùng mang bé đi đến một phòng học.
Đi qua một hàng đinh hương cùng tử đằng, lại đi qua cổng hình mặt trăng, liền đi đến trước hai phòng học, phía đó Ô Đào nghe tiếng đọc sách là từ nơi này truyền đến.
Lúc này, có một người mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn đi đến, người này gọi chủ nhiệm, nói là có việc, chủ nhiệm vừa nhìn thấy, thấy một vị giáo viên đi từ trong phòng học đến chỗ bọn họ, liền trực tiếp nói: “Thầy Trần, đây là học sinh mới tới báo danh, anh trước tiên sắp xếp đi.”
Nói xong liền vội vàng đi theo người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đi xa.