Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 73: 73: Chương 44-2





Lần này theo thường lệ có thể đến cửa hàng bách hóa mua đồ coi như khen thưởng, căn cứ vào biểu hiện tốt của mấy đứa nhỏ gần đây, tiêu chuẩn được nâng lên thành 2 đồng.
Các bạn nhỏ khác nghe không hiểu có ý gì, nhưng Hàn Trình vừa bẻ ngón tay là hiểu ngay, 1 đồng có thể mua một túi kẹo, vậy 2 đồng còn không phải là mua được hai túi kẹo sao? Đúng là vui sướng + vui sướng = siêu cấp vui sướng!
Cũng bởi vậy mà nhóc Hàn Trình càng giảo chân đi nhanh hơn.
Đi đến nơi, Liễu Tố Tố bảo Tiểu Lộ cũng đi cùng các em, cười nói∶ “Lần này chú Hàn trả tiền, con đừng tiết kiệm mà cứ tiêu đi nhé.”
“Vâng ạ, cảm ơn nương!” Từ ngày hôm qua nói ra thành lời, Tiểu Lộ rõ ràng trở nên quen miệng hơn nhiều, cũng không còn câu nệ như trước, nói xong liền cười tủm tỉm chạy theo Hàn Trình.
Hàn Liệt biết, dù là tiền của anh hay là tiền của vợ, cuối cùng đều sẽ biến thành tiền của vợ, cho nên Liễu Tố Tố nói anh mời khách, Tiểu Lộ ngược lại cảm ơn cô là đúng, chỉ là anh vẫn thắc mắc∶ “Vì sao Tiểu Lộ gọi em là nương, đến anh lại chỉ gọi chú?”
Liễu Tố Tố mỉm cười∶ “Này có gì đâu, anh cứ coi thằng bé giống như Tiểu Tiền Tiểu Trình, đều là con em mang theo gả cho anh không phải được rồi sao.”
Hàn Liệt∶ “...!Tố Tố.”
Thấy anh nghe không nổi kiểu thoại thế này, cô vội giải thích: “Phó đoàn trưởng nhà ta là một người rất có sức hút, các con rất nhanh sẽ gọi anh là cha thôi.”
Dù biết là cô đang nói cho có lệ nhưng Hàn Liệt nghe được hai chữ ‘chúng ta’ vẫn cao hứng vô cùng, khóe miệng nhếch lên.

Liễu Tố Tố cười càng vui vẻ, anh thật đúng là càng ngày càng dễ dỗ.
Nhân lúc bọn nhỏ đi mua đồ, Liễu Tố Tố đi mua ít rong biển và tảo tía trước.

Sợ Lữ Linh Chi và Trần Nam cũng cần, cô cũng mua cho bọn họ một chút, nếu họ không lấy thì có thể để nhà cô dùng, nhiều cũng không sao, còn phải mua thêm dầu cù là nữa.
Cuối cùng, cô còn đi mua một ít bút cùng vở cho mấy đứa nhóc học.

Tiểu Lộ đã hơn 6 tuổi, niên đại này tuy không có quy định 6 tuổi học lớp 1 nhưng Tiểu Lộ cũng đến tuổi có thể đi học rồi, Liễu Tố Tố không muốn nó bị chậm trễ, vừa lúc sắp khai giảng nên cô muốn cho Tiểu Lộ đi học luôn, ngoài ra mấy đứa nhỏ khác ở nhà cũng có thể học theo.


Mặc dù đã gần tới thập niên 60, phần lớn mọi người đều cảm thấy đọc sách vô dụng, nhưng Liễu Tố Tố được đi học nên cô hiểu được học tập quan trọng đến nhường nào, dù tương lai không dựa vào những gì đã học để kiếm cơm cũng không thể từ bỏ học tập.
Sau khi cô mua được đồ, mấy đứa nhóc cũng đều chọn xong, đơn giản là mấy món đồ ăn vặt.

Hàn Tú Tú cũng mang về cho Tiểu Điềm một ít, Liễu Tố Tố sợ bên văn phòng đóng cửa nên cũng không nhìn kỹ, sau khi thanh toán thì gọi mọi người đi.
Hàn Trình ở phía sau hỏi Hàn Cẩm∶ “Anh cả, anh mua cái gì đó, thần thần bí bí.”
Hàn Cẩm chọn xong thứ muốn mua liền niết chặt trong tay không cho ai xem, lắc lắc đầu∶ “Bí mật.”
Liễu Tố Tố không biết bọn nó đang thảo luận cái gì, tới văn phòng cô liền cùng Hàn Liệt dắt bọn nhỏ đi vào, đem sổ hộ khẩu và hồ sơ của Tiểu Lộ đều đưa cho nhân viên công tác.
Chung sư trưởng nghe bọn họ muốn làm hộ khẩu cho Tiểu Lộ thì đặc biệt vui mừng, không nói hai lời dặn cấp dưới chuẩn bị mọi thứ cho nên tư liệu đều đủ cả.
Nhân viên công tác sau khi đối chiếu phát hiện tên họ không giống nhau∶ “Vương Tiểu Lộ? Có muốn đổi họ không?”
Hắn làm việc ở đây tất nhiên cũng biết có không ít quân nhân nhận nuôi con của chiến hữu, nhận con nuôi đều sẽ sửa họ, như vậy càng giống người một nhà hơn.
Hàn Liệt nhìn về phía Liễu Tố Tố dò hỏi ý kiến, những việc này anh không để ý lắm, vợ vừa lòng là được.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ∶ “Không đổi, cứ để Vương Tiểu Lộ đi.”
Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú là tình huống đặc thù, đổi tên là lựa chọn tốt nhất, nhưng cha Tiểu Lộ tuy đối với nó không phải đặc biệt tốt lắm, nhưng cũng không tính là kém, Liễu Tố Tố nhìn ra được Tiểu Lộ vẫn có tình cảm nhất định với cha ruột.

Cô cũng không hy vọng nó quên đi cha của mình, mỗi một người cha đều là anh hùng, hẳn là nên có người tưởng nhớ hắn.

Đương nhiên không bao gồm ‘cha’ Hàn Tiền và Hàn Trình, gã thậm chí còn chẳng xứng làm cha.

Với lại cũng không phải cùng một họ mới là người một nhà, chỉ cần tình cảm đủ sâu, dù cách xa nhau ngàn dặm vẫn sẽ là người một nhà.
Nhân viên công tác gật đầu, rất nhanh đã làm xong.

Liễu Tố Tố nhận sổ hộ khẩu, gọi Tiểu Lộ đến, chỉ vào tên của nó nói∶ “Con xem, Tiểu Lộ, tờ này chính là của con.”
Tiểu Lộ không biết chữ nhưng nó có thể thấy được kia là tên của mình.

Sổ hộ khẩu nó cũng biết đến.
Sau khi cha chết, cha nuôi đầu tiên đã từng nói về việc sang tên hộ khẩu của nó, ông Chung hỏi cha nuôi có muốn cho Tiểu Lộ vào hộ khẩu hay không, hắn nghĩ nghĩ sau đó vẫn cự tuyệt, nói sửa hộ khẩu phiền quá, về sau lại nói.
Lúc đầu Tiểu Lộ cũng tưởng thật là phiền thật, không ngờ buổi tối nó ở trong phòng nghe được người cha nuôi kia nói với vợ∶ “Sổ hộ khẩu kia chỉ có người nhà chúng ta mới có, nó là người ngoài viết vào làm gì?”
Tiểu Lộ lúc ấy còn nhỏ hơn bây giờ nhưng nó nghe vẫn hiểu.

Sổ hộ khẩu rất quý giá, nó là người ngoài không xứng.

Nhưng hiện tại nó rốt cuộc đã hộ khẩu rồi! Tên của nó, cùng nương, chú Hàn, còn có em trai em gái đều đặt cùng nhau, bọn họ đã chân chính trở thành người một nhà.
Tiểu Lộ nghĩ đến câu nói kia, cười càng vui vẻ, nó muốn đi nói cho người cha nuôi kia, nó sẽ không còn phải đi hân mộ sổ hộ khẩu nhà người khác nữa rồi, bởi vì nó có người nhà tốt nhất trên đời!
Tiểu Lộ ngửa đầu nhìn Liễu Tố Tố∶ “Nương, con muốn cầm về nhà, có thể cho con cầm không ạ?”
“Đương nhiên là có thể, chỉ cần không đánh mất là được.” Liễu Tố Tố cười nói.
“Con sẽ bảo quản thật tốt!” Tiểu Lộ ôm chặt cuốn sổ hộ khẩu vào trong ngực, vô cùng trịnh trọng khiến Liễu Tố Tố nhìn mà trong lòng chua xót.
Từ văn phòng đi ra liền phải đi đến quán chụp ảnh một chuyến, cũng may ảnh đã được rửa xong, Liễu Tố Tố còn cố ý mua một khung khá lớn, muốn treo ảnh gia đình ở nơi dễ thấy nhất trong nhà chính.
Lăn lộn cả một đường, về đến quân khu trời đã sẩm tối.

Liễu Tố Tố sợ mấy đứa nhỏ đói bụng, đang muốn chạy về nhà làm cơm chiều thì lại thấy ở cửa nhà ăn cách đó không xa tụ tập một đống người.


Cô nhớ ra, à...!bảo sao cảm thấy có gì đó kì lạ, hoá ra là đã quên một chuyện lớn.
Tôn Hòe Hoa đứng giữa đám người, trong tay cầm giấy, như sắp tức chết đến nơi! Cả đời cô ta trước nay chưa từng xấu hổ như vậy, thế mà phải làm kiểm điểm trước mặt bàn dân thiên hạ! Ban đầu cô ta hận không thể trực tiếp bỏ chạy, nhưng ai biết Chung sư trưởng lại cố ý gọi doanh trưởng Hồ và chính ủy đến để giám sát.

Doanh trưởng Hồ đi theo phía sau chính ủy, sắc mặt đen như đáy nồi, mắt bừng lửa giận.

Cô ta sao dám có ý tưởng khác, nếu bây giờ chạy trốn, chồng cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Tôn Hòe Hoa mặt đỏ bừng bừng, thống khổ đọc lại bản thảo đã viết sẵn, trong lòng vừa hối vừa hận.

Hối hận không nên nghe ý kiến của Tôn Thủy Tiên! Lại hận Liễu Tố Tố đuổi cùng giết tận, không giữ lại cho cô ta chút mặt mũi nào!
Thật vất vả mới đọc xong, khi Tôn Hòe Hoa cho rằng có thể kết thúc trận thống khổ này thì trong đám người truyền đến một giọng nói như ma quỷ.
“Đồng chí Tôn Hòe Hoa, tôi nhớ không lầm là Chung sư trưởng bảo cô xin lỗi Tiểu Lộ nhỉ? Hiện tại Tiểu Lộ vừa lúc ở chỗ này, chọn ngày không bằng gặp ngày, cô xin lỗi luôn đi.”
Tôn Hòe Hoa∶!!! Liễu Tố Tố đến đây lúc nào!
“Liễu Tố Tố, cô đừng có quá đáng!”
Xin lỗi một đứa trẻ con trước mặt bao người, sau này cô ra phải làm người thế nào!
“Thế này đã gọi là quá đáng ấy hả, sao, cô còn chưa nhận ra được sai lầm của mình đúng không? Xem ra vừa rồi kiểm điểm phí công rồi.” Liễu Tố Tố cười nói.
Tôn Hòe Hoa∶ “...”
Tôn Hòe Hoa ta hít sâu một hơi, thấy chính ủy bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, chỉ có thể nói∶ “Xin lỗi Vương Tiểu Lộ, chuyện này là tôi làm sai.”
Liễu Tố Tố nhướng mày∶ “Gì nữa?”
“Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào?”
“Cô làm sai cái gì, có lỗi gì với Tiểu Lộ, tất cả đều nói ra cho tôi!” Liễu Tố Tố nhìn cô ta, “Tôn Hòe Hoa, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian, nếu cô không nói được thì để tôi đi tìm sư trưởng làm chủ.”
Không phải Liễu Tố Tố cố ý tra tấn cô ta, mà là Tôn Hòe Hoa để người khác truyền lời đồn đãi quá ác độc.


Ý định của cô ta là muốn cô đuổi Tiểu Lộ từ ra khỏi nhà, nhưng không nghĩ tới những từ ‘khắc chết người’, ‘tai tinh’, ‘mang đến bất hạnh’ kia lại khiến không ít người mê tín sợ hãi Tiểu Lộ, những người này cũng không ngốc, thà rằng tin vào lời đồn này cũng không muốn con nhà mình chơi cùng Tiểu Lộ.
Nếu không phải Trần Nam cùng Lữ Linh Chi không có loại suy nghĩ này, trừ các em trong nhà, Tiểu Lộ sẽ chẳng có một người bạn nào cả.

Nếu Tôn Hoè Hoa không nói rõ ra, Tiểu Lộ biết sống ở quân khu thế nào đây? Đặc biệt là thằng bé sắp đi học, Liễu Tố Tố không thể để nó ở trường học cũng bị người ta bài xích.
Tôn Hòe Hoa nghiến răng nghiến lợi nói∶ “Được rồi! Tôi nói!...!Tôi không nên nói Vương Tiểu Lộ là tai tinh, là yêu tinh hại người, khắc chết người, đó đều là tôi bịa ra, đều là mê tín, tất cả đều là giả! Vương Tiểu Lộ có thể tha thứ cho tôi không?” Tôn Hòe Hoa nói xong còn lộ ra một nụ cười giả tạo.
Tiểu Lộ nhìn cô ta, né ra phía sau Liễu Tố Tố∶ “Nương, con muốn về nhà.”
Liễu Tố Tố chưa kịp nói gì, người xung quanh đã xì xào∶
“Vương Tiểu Lộ gọi Liễu Tố Tố là nương? Nhà họ Hàn nhận nuôi nó rồi hả?”
“Ai biết có phải tạm thời nhận nuôi hay không, lúc trước Tiểu Lộ cũng đổi vài nhà rồi đó thôi.”
“Cũng đúng, nhà bọn họ nhiều con như thế, nào còn khả năng đi thích đứa nhỏ nhà khác chứ.”
Liễu Tố Tố như thể không nghe thấy mấy lời này, không nói gì mà vỗ vỗ Hàn Liệt∶ “Đông người quá, anh đưa các con đi ra ngoài đi.”
Hàn Liệt cười gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Lộ∶ “Tới đây, cha cho con chơi cưỡi ngựa!”
Tiểu Lộ kinh hỉ nhìn, thấy ánh mắt cổ vũ của Liễu Tố Tố mới thật cẩn thận ngồi lên cổ Hàn Liệt.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Chú ơi! Còn con nữa con nữa, anh Tiểu Lộ ngồi xong có thể đến phiên con không ạ!” Hàn Trình si mê trò cưỡi ngựa lập tức đuổi theo.
Hàn Trình ngây ngốc nhưng Hàn Tiền hiểu ý, cố ý lấy kẹo mình mua ở cửa hàng bách hóa ra, lớn tiếng nói∶
“Nương, lát nữa con muốn cho anh Tiểu Lộ ăn kẹo mà con thích nhất!”
Hàn Tú Tú cũng lập tức nhấc tay∶ “Con cũng muốn! Con có bánh quy nhỏ, cũng cho anh Tiểu Lộ luôn!”
Hàn Cẩm không mua đồ ăn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Mời Tiểu Lộ...!uống...!sữa mạch nha?”
Liễu Tố Tố cười gật gật đầu∶ “Ừ, đều được! Chúng ta mau trở về thôi.”
Nói xong cũng không liếc mắt nhìn mấy người đứng xem lấy một cái, dắt bọn nhỏ vừa nói vừa cười về nhà.
Nhìn một nhà bọn họ hòa thuận như vậy, mấy người vừa rồi còn chắc chắn Tiểu Lộ không sống được mấy ngày ngày lành chỉ cảm thấy mặt nóng rát..