Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 134: 134: Chương 84





Biện pháp thật ra cũng rất đơn giản, bà Hình và Hồ Vĩ đều là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa tới phút cuối chưa thôi, cho nên mặc kệ có phân tích lợi hại thế nào, bọn họ đều sẽ không tin.

Vậy thì dứt khoát để bọn họ như ý nguyện được vào bộ đội, xem bọn họ còn dám gây sóng gió nữa không.
“Hay!” Hình Tiểu Quân gật gật đầu.
Mấy người Liễu Tố Tố ở bên ngoài thương lượng, hai cha con Hồ Vĩ bên trong phòng cũng không nhàn rỗi.
Trong nhà có bốn gian phòng trống, Liễu Tố Tố và Hàn Liệt một gian, Hàn Tú Tú một gian, mấy đứa con trai chung một gian, phòng kho hiện tại dùng để trồng nấm bào ngư.
Do ba người dì hai đến, Liễu Tố Tố liền cùng Hàn Tú Tú và dì hai ngủ chung, Hàn Liệt ngủ cùng mấy đứa Tiểu Lộ, phòng còn lại để cho Hồ Vĩ và Hồ Quốc Bân dùng.
Hôm nay lúc ăn cơm, hai cha con Hồ Vĩ còn oán giận nói móc mỉa, nhưng vì quá sợ Hàn Liệt, bị anh liếc nhìn nên không dám nói thêm gì, lúc này vào phòng liền bắt đầu nói thầm.
“Thức ăn thì dở ói, còn không biết xấu hổ mà lấy ra đãi khách!”
Hồ Vĩ bất mãn vì hôm nay không được ăn thịt, trong suy nghĩ của hắn, gia đình hắn chính là ân nhân của Hàn Liệt, hắn tới Hàn Liệt còn phải cảm động đến rớt nước mắt, chuẩn bị một bàn đồ ăn chiêu đãi mới đúng, kết quả hắn được ăn cái gì?
Mấy cái bánh ngô thô lương cùng một chút dưa muối.
A, thật ra có một chén trứng gà nhỏ, nhưng mới vừa bưng lên bàn đã bị mấy đứa nhỏ chia nhau ăn sạch rồi!
Cái con bé kia còn chia trứng gà nương hắn ăn nữa, một bà già thì ăn ngon làm gì? Không phải nên đưa Quốc Bân nhà hắn ăn hay sao, Quốc Bân là người sắp được vào bộ đội đây này!
Hồ Quốc Bân muốn nói, ở thôn bánh ngô thô lương cũng là tốt lắm rồi, có những nhà còn phải ăn trấu kia kìa.

Nhưng nghĩ nghĩ, hắn lại cảm thấy cha mình nói lý, nhà hắn có ân với Hàn Liệt, tất nhiên sẽ không giống những người khác.
“Đúng là cái đồ keo kiệt, con cũng chưa no đây này.” Hồ Quốc Bân nói thầm một tiếng.
Hồ Vĩ: “Cho nên cha mới bảo con nhất định phải vào bộ đội, một tháng được mấy chục đồng còn sợ không có thịt ăn sao, bữa nào cũng được ăn thịt luôn ấy chứ!”
“Con cũng muốn lắm, nhưng mà nếu bọn họ không đồng ý thì sao?” Hồ Quốc Bân hỏi.
“Bọn họ dám!” Hồ Vĩ nói xong trong lòng lại hơi e ngại, hắn vốn cảm thấy mình đã mở miệng yêu cầu, Hàn Liệt chắc chắn phải làm theo.

Nhưng qua cuộc gặp gỡ hôm nay, hắn nhận ra Hàn Liệt đã không còn là thằng nhóc để mặc hắn trào phúng khó xử ngày xưa nữa rồi.

Hắn còn nhớ, lúc Hàn Liệt vừa mới được nhận nuôi dáng người không cao lắm, đặc biệt gầy gò, quần áo vừa rách vừa nát, đôi mắt lạnh lùng mỗi khi nhìn qua đều làm hắn cảm thấy sợ hãi.

Vì nương của hắn, dù Hàn Liệt bị bắt nạt hay làm khó xử cũng sẽ không nói ra ngoài.

Bây giờ Hàn Liệt vẫn giống như xưa không nói gì, nhưng hắn biết, chỉ cần hắn có tâm tư bất chính, Hàn Liệt chắc chắn sẽ không để yên.
Còn có mụ vợ của Hàn Liệt nữa.

Nhìn qua xinh đẹp ôn nhu, nhưng mới chỉ ăn một bữa cơm thôi lại có thể khiến hắn không cãi được nửa lời.
Càng nghĩ Hồ Vĩ càng mất khí thế: “Nếu bọn họ không đồng ý thì đi tìm bà bội con, bà nội con có ơn cứu mạng Hàn Liệt, hắn phải báo đáp chúng ta.

Hơn nữa nơi đây chính là quân khu, nếu hắn dám lừa chúng ta thì cứ đến chỗ lãnh đạo hắn cáo trạng, khiến hắn mất hết mặt mũi!”
Mắt Hồ Quốc Bân sáng lên: “Cha nói đúng!”
“Chờ con làm quan rồi hai chúng ta cũng có thể cơm ngon rượu say, con nhớ phải tranh đua một chút, dẫm Hàn Liệt dưới lòng bàn chân cho cha! Xem hắn còn kiêu ngạo nữa không!”

Hai người lại bắt đầu bàn bạc, nếu Hàn Liệt đổi ý không muốn giúp nữa thì nên giải quyết thế nào, kết quả sáng sớm hôm sau, Liễu Tố Tố nói:
“Đồng chí Hồ chuẩn bị đi nhé, trưa nay Hàn Liệt sẽ đưa cậu đi.”
Hồ Vĩ cùng Hồ Quốc Bân đều ngây người: “Nhanh vậy sao?”
Thế này không giống những gì bọn họ nghĩ!
Liễu Tố Tố nhướng mày: “Ngại nhanh hả? Vậy đừng đi nữa, tôi còn đang ngại phiền đây này.”
“Không! Không nhanh không nhanh, tôi sẽ chuẩn bị tốt!” Hồ Quốc Bân vội vàng nói.
Liễu Tố Tố bảo Hồ Quốc Bân 12 giờ trưa đi đến khu vực Đông Nam quân khu, nơi đó là sân huấn luyện, Hàn Liệt sẽ ở đó chờ hắn.
Hồ Quốc Bân rất không muốn đi, nắng 12 giờ có thể làm người nóng chết, nhưng nghĩ đến tương lai làm quan, hắn chỉ có thể khẽ cắn môi đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa, đột nhiên hắn bị một người phụ nữ ngăn cản, hỏi hắn có phải muốn đến sân huấn luyện không.
Hồ Quốc Bân cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi họ Lê, nhà ở lầu trên.” Lê Ngọc Quế cười nói.
———
Nếu Liễu Tố Tố ở đây, đảm bảo sẽ rất bất ngờ, rốt cuộc từ khi Lê Ngọc Quế sinh được con trai thì ngày càng thích khoe khoang, nếu không phải nói Kim Đản nhà mình lớn lên khoẻ đẹp, thì chính là nói bà Bao đối xử với cô ta như bà hoàng, ngày nào cũng được ăn thịt, không thì sẽ ăn trứng cá hoặc lương thực tinh.
Mọi người nghe xong ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại nhịn không được khinh thường.
Ai mà chẳng biết mấy thứ kia đều là bà Bao muốn bổ sung dinh dưỡng cho cháu trai, nếu Kim Đản không cần uống sữa nữa, cô tưởng cô xứng được ăn ngon vậy chắc?
Lại nói đến Kim Đản, trong lòng mọi người cũng không thích lắm.
Hiện tại chính là thời kỳ khó khăn, đừng nói là thịt, được ăn một miếng lương thực tinh thôi cũng là tốt lắm rồi, chỉ là họ tiếc tiền không mua, vì dù sao thì thời tiết này có vẻ như sẽ không có chuyển biến tốt trong thời gian tới, nếu tiêu hết tiền, ngoài ruộng lại không trồng được lương thực, về sau lấy gì mà ăn? Muốn uống gió Tây Bắc cũng phải nhìn xem có gió không đã.
Nhà họ Bao cung phụng đứa bé Kim Đản này như bảo bối, thấy con nhà khác đói xanh xao vàng vọt lại thường trào phúng mấy câu, Kim Đản nhà tôi không vậy đâu, lớn lên trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn là biết có phúc rồi.
Lời này làm phụ huynh các nhà khác tức không chịu được.
Chẳng lẽ bọn họ cố ý bị để con mình bị đói chắc? Đều là cha là mẹ, nếu không phải trong nhà thật sự quá khó khăn, làm gì có ai muốn con mình chịu đói chịu khổ?
Có người khuyên: “Tùy cô ta đắc ý đi, xem cô ta còn có thể đắc ý được bao lâu, Bao Phi Tường cũng chỉ là đoàn trưởng mà thôi, cứ như vậy sớm muộn cũng hết tiền, đến lúc đó xem cô ta còn nuông chiều Kim Đản thế nào!”
Lời này khó nghe nhưng lại là sự thật, lương của Bao Phi Tường là gần một trăm đồng, nếu dùng tiết kiệm một chút, hoàn toàn đủ cho cả nhà chi tiêu, nhưng bọn họ lại không biết tiết kiệm.

Thêm vào đó, trước khi có thai Lê Ngọc Quế đã thường xuyên ăn xài phung phí, cảm thấy đời trước mình khổ đủ rồi, đời này nhất định phải hưởng phúc.

Sau khi bà Bao đến, tuy đã cầm hết tiền trong tay nhưng hiện tại có cháu trai, bà ta tiền tiêu như nước chảy ra ngoài, một mình Bao Phi Tường có thu nhập, 4 người lớn 1 trẻ con, cứ như thế, có núi tiền cũng bị tiêu sạch.
Vốn dĩ nhà họ Bao mỗi bữa còn có một món mặn hoặc lương thực tinh, kém lắm vẫn có quả trứng gà, thế mà trong khoảng thời gian này bà Bao nấu canh trứng, một chén còn phải chia ra làm hai bữa.
Lê Ngọc Quế lập tức bất mãn, cảm thấy bà Bao muốn ngược đãi mình.

Ỷ vào con trai cô ta còn cùng bà Bao cãi nhau một trận.

Bà Bao vốn có thành kiến với Lê Ngọc Quế, nể mặt cháu trai mới nhịn xuống, giờ Lê Ngọc Quế dám cãi lại làm bà ta lập tức bùng nổ.
Mắng cô ta còn mặt dày mà hỏi sao không còn tiền, chẳng phải là do sau khi kết hôn cô ăn không ngồi rồi, chỉ muốn ăn nhậu chơi bời, bào rỗng cái nhà này hay sao? Cô còn ra vẻ ủy khuất cái gì? Không ăn thì nhịn!
Lê Ngọc Quế nghe xong liền chột dạ, nhưng vẫn cảm thấy mình không sai, giờ Kim Đản vẫn cần uống sữa, sao có thể để cô ta bị đói được?
Lê Ngọc Quế ôm con trai bảo bối ngồi trên giường suy nghĩ, sau đó liền nghĩ tới Bao Phi Cường.
Bao Phi Cường và Bao Phi Quyên theo chân bà Bao tới quân khu, hiện tại Bao Phi Quyên đi rồi nhưng Bao Phi Cường vẫn còn ở lại.


Hắn là thanh niên trai tráng, tiền ăn tiền uống đều là tiền nhà cô ta chi, tuy không được ăn thịt nhưng thô lương cũng là tiền đấy.
Càng nghĩ Lê Ngọc Quế càng muốn tiễn Bao Phi Cường đi.
Nhưng cũng không biết là ngốc thật hay ngốc giả, Lê Ngọc Quế dùng đủ loại ám chỉ mà Bảo Phi Cường đều nghe không hiểu, cô ta lại không thể nói thẳng, bằng không bà Bao và Bao Phi Tường sẽ mắng cô ta chết.
Thế là cô ta chỉ có thể trộm tìm quen tố khổ, người nghe lại cảm thấy cô ta bị như vậy là xứng đáng: “Ai bảo cô gọi bọn họ đến làm gì? Mang thai thì gọi một mình mẹ chồng tới thôi không được à? Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó lắm đấy.”
Lê Ngọc Quế cảm thấy mình oan uổng quá, cô ta cũng đâu ngờ sẽ thành ra như vậy.

Đời trước cô ta ở trong tù, nào biết tình hình hạn hán lại nghiêm trọng đến vậy, trước kia cũng chỉ cho là ít mưa mà thôi, ai mà biết lại thành ra như vậy?
Ngay từ đầu Lê Ngọc Quế nghĩ, chờ nghiêm trọng một chút sẽ đuổi mấy người Bao Phi Cường đi, ai dè tình hình ngày càng tồi tệ, Bao Phi Cường vẫn không muốn đi!
Không được!
Còn như vậy nữa, tiền sẽ bị tiêu hết sạch!
Lê Ngọc Quế hối hận vô cùng, sớm biết hạn hán kéo dài, cô ta đã đuổi Bao Phi Cường và Bao Phi Quyên cùng một thể rồi.

Không, lúc trước không nên đồng ý để ba mẹ con bà Bao đến đây mới đúng!
Nhưng hiện tại hối hận đã muộn, phải mau chóng nghĩ ra cách đuổi Bao Phi Cường thôi.
Lần đó đuổi được Bao Phi Quyên là bởi vì cô ta suýt chút nữa gây ảnh hưởng đến Kim Đản, bà Bao coi cháu trai như mạng không dung nổi Bao Phi Quyên nên mới đuổi cô ta đi.

Hiện tại muốn đuổi Bao Phi Cường thì không dễ như vậy...
Trong lúc Lê Ngọc Quế đang minh tư khổ tưởng tìm cớ thì trùng hợp nghe được Hồ Quốc Bân và Hồ Vĩ nói về việc vào bộ đội.

Cô ta lập tức quyết định bảo Bao Phi Cường cũng đi theo hai người bọn họ, không biết Hàn Liệt đến tột cùng là có bản lĩnh đưa người vào quân đội hay không, nhưng mặc kệ thế nào, đối với cô ta đây là chuyện tốt.
Nếu Bao Phi Cường được vào bộ đội, có tiền trợ cấp rồi sẽ không cần tiêu tiền nhà cô ta nữa, nói không chừng còn có thể trợ cấp ngược lại.

Còn nếu không được thì vừa hay có thể mượn cơ hội này đuổi Bao Phi Cường đi.
Lê Ngọc Quế không ngốc, Bao Phi Cường ở đây lâu ngày không chịu đi, tuyệt đối là có ý xấu trong đầu, hôm nay nghe Hồ Quốc Bân nói cô ta mới nhận ra, Bao Phi Cường hẳn là cũng đang đợi ngày chiêu binh vào bộ đội đây mà!
Với tư chất của hắn thì khó lắm, lỡ hắn đến cầu xin Phi Tường giúp đỡ, không cẩn thận ảnh hưởng tới tiền đồ Phi Tường thì sao? Cho nên vẫn nên để hắn và Hồ Quốc Bân cùng đi tìm Hàn Liệt, sau này có vấn đề gì, xui xẻo cũng chỉ có một mình Hàn Liệt gánh mà thôi.
Càng nghĩ càng thấy vui, Lê Ngọc Quế liền nhân lúc bà Bao không chú ý đi tìm Hồ Quốc Bân.
———
“Là thế này, cậu em chồng nhà tôi cũng muốn vào bộ đội, đồng chí Hồ, để cậu ấy đi cùng cậu được không?”
Lê Ngọc Quế cười nói, “Tôi cũng không làm hại cậu đâu, chỉ cần cậu đưa em chồng tôi đi cùng, 5 đồng này chính là của cậu.”
Thấy tiền mắt Hồ Quốc Bân lập tức sáng lên, trong lòng bắt đầu tính toán.
Lê Ngọc Quế chỉ cần hắn dẫn người đi cùng, có được chọn hay không không liên quan đến hắn, hắn chỉ cần đưa người qua, nếu người này làm ảnh hưởng đến việc hắn được chọn thì đuổi đi là được, hời 5 đồng rồi.
Nghĩ vậy Hồ Quốc Bân liền gật gật đầu: “Được, đưa tiền đây.”
Lê Ngọc Quế nhịn đau đưa tiền, trong lòng lại không hề hối hận, bỏ ra 5 đồng là có thể Bao Phi Cường đi, vẫn có lời.

Bao Phi Cường đúng là có ý muốn vào bộ đội, hôm qua hắn cũng nói với Bao Phi Tường chuyện này, nhờ anh trai cho hắn đi cửa sau.
Bao Phi Tường là kẻ coi trọng bản thân nhất, đương nhiên biết việc này là trái với quy định, kể cả là trước đây hắn cũng sẽ không đồng ý, chứ đừng nói là hiện tại thanh danh của hắn trong quân đội đang tràn ngập nguy cơ, cự tuyệt em trai không cần suy nghĩ.
Bao Phi Cường còn đang buồn bực, nghe Lê Ngọc Quế bảo mình và Hồ Quốc Bân cùng đi đến sân huấn luyện thì nào dám từ chối, đi ngay lập tức.

Nửa đường gặp được Hình Lai Phúc đang đi tìm Hình Tiểu Quân, ba người cứ thế mà đồng hành cùng nhau.
12 giờ trưa mặt đất nóng như rang, ba người Hồ Quốc Bân đi mà mắt không mở nổi, tới sân huấn luyện đang chuẩn bị tìm Hàn Liệt thì lại thấy ở sân thể dục có mười mấy người mặc thường phục, hung thần ác sát nhìn mình.
Ba người vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc.
Chuyện gì thế, không phải giữa trưa là kết thúc huấn luyện sao, sao còn nhiều người thế này?
“Đi theo tôi.” Đúng lúc này Hàn Liệt đi tới, nhìn thấy Bao Phi Cường cũng không nói gì, chỉ bảo bọn họ đi theo.
Hồ Quốc Bân ỷ vào mình có quan hệ họ hàng với Hàn Liệt, mở miệng hỏi: “Chú, những người này sao lại ở đây?”
Hàn Liệt nhìn hắn một cái: “Những người này muốn cùng cạnh tranh cùng các cậu.”
Ba người Hồ Quốc Bân bàng hoàng: “Cái gì?”
Hàn Liệt: “Không phải mấy người muốn đi cửa sau vào bộ đội sao, bọn họ cũng thế, nhưng danh ngạch chỉ có một, bây giờ so tài với nhau, ai lợi hại nhất sẽ được chọn.”
Hồ Quốc Bân: “…”
Hắn quay đầu lại nhìn mười mấy người thân thể to cao, ánh mắt mang theo sát khí, trong lòng thầm kêu không ổn!
So tài với những người này?
Hắn lấy cái gì so đây, đùi của hắn cũng không to bằng cánh tay người ta! Một nắm đấm của họ chắc cũng đá bay được hai người như hắn!
Không chỉ Hồ Quốc Bân, lúc này Hình Lai Phúc và Bao Phi Cường cũng không nhịn được mà run rẩy.
Hàn Liệt không để bọn họ nhiều lời, huýt sáo: “Bắt đầu bài thi đầu tiên, chạy 10 km ——”
Cái gì?!
10 km?!!
Ba người Hồ Quốc Bân suýt bị doạ chết, nhưng lại không muốn đánh mất cơ hội, đành phải cắn chặt răng xông lên.
Nhìn bóng dáng bọn họ, Hàn Liệt cong cong khóe miệng cười.
Mười mấy người kia đương nhiên không phải là người muốn đi cửa sau, mà là cấp dưới của anh.
Đây là kế hoạch Liễu Tố Tố nghĩ ra, mấy người Hồ Quốc Bân tìm mọi để được vào bộ đội, không bị dạy dỗ một chút là không được.

Cứ cho bọn họ tới, sau đó chọn ra mấy chiến sĩ mặc thường phục, giả vờ cũng muốn “đi cửa sau” rồi cho bọn họ so tài một hồi.
Đám người Hồ Quốc Bân quen thói ham ăn biếng làm, thắng được các quân nhân chuyên nghiệp mới là lạ, không vào được bộ đội thì cũng đừng trách tôi, ai bảo cậu không có bản lĩnh, đưa cơ hội đến tay rồi còn để vuột mất?
Về sau vẫn muốn đến nữa hả? Được thôi, cứ tới đi, không cần mang hành lý, trực tiếp đến sân huấn luyện so tài, thua thì mua vé về nhà luôn cho đỡ rách việc!
Qua lần này chắc cũng không có ai dám quay lại, với bài huấn luyện nặng như thế, ngoài các chiến sĩ chuyên nghiệp luyện tập bên ngoài cả ngày, người thường căn bản chịu không nổi.
Quả nhiên, bài thi chạy 10 km còn chưa xong, ba người Hồ Quốc Bân đã ngã ra đất mệt như chó.
Hàn Liệt đi đến, “Đứng lên, mau đuổi theo, các cậu chạy chậm hơn họ một vòng rồi!”
Hồ Quốc Bân chỉ cảm thấy mình mệt sắp chết: “Chú...!không chạy nữa...!cháu chạy không nổi...!mấy người kia...!quả thật không phải người mà!”
Lúc đầu hắn còn muốn đuổi theo, kết quả nhóm người này càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, hắn đến cái bóng cũng đuổi không kịp!
Hai chân nặng như rót chì, đầu óc quay cuồng, mệt không nhấc nổi ngón tay, phổi như sắp nổ tung, bước đi còn thấy khó huống chi là chạy.

10 km hắn còn chạy không xong, làm sao so được với mấy người kia đây?
Ba người Hồ Quốc Bân không phải là người có thể chịu khổ, muốn làm quan hưởng phúc mới nguyện ý vào bộ đội, thế mà giờ không chỉ không được hưởng phúc, ngược lại còn mệt muốn chết, ai thèm làm nữa?
Đầu óc bọn họ lại không phải bị thiếu gân, ở nhà ăn sung mặc sướng không tốt sao, bảo bọn họ chạy đến đây làm trâu làm ngựa, trừ khi bọn họ bị điên rồi!
“Mới bài thi đầu tiên đã nhận thua rồi? Tiếp theo là bài thi phối hợp 3 môn và leo núi, các cậu định từ bỏ thật à?”
“Bài thi phối hợp 3 môn? Leo núi?” Hồ Quốc Bân choáng váng, mắt trợn trắng dã.
Hàn Liệt nhướng mày: “Đương nhiên không chỉ từng đó, bài thi cuối cùng là đấu võ, mọi người rút thăm so tài, ai có thể đánh thắng đối phương sẽ được chọn.”

Hàn Liệt dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu không muốn so với bọn họ thì có thể so cùng tôi, chịu được mười chiêu coi như thắng.”
Hàn Liệt nói xong, các chiến sĩ chạy xong 10 km đã trở lại.
Đám người Hồ Quốc Bân nhìn các chiến sĩ chạy 10 km mà chỉ thở dốc, lưng vẫn thẳng tắp, cơ bắp căng chặt, toàn thân tràn đầy sức mạnh thì sợ vô cùng, nắm đấm kia mà đánh vào người không biết sẽ đau đến mức nào.

Những người này còn đáng sợ như vậy, càng miễn bàn đến là Hàn Liệt!
Ngay lập tức ba người Hồ Quốc Bân đều lắc đầu như trống bỏi, đến Bao Phi Cường đang chuẩn bị đổi ý cũng liên tục lắc đầu.

Không thể so không thể so, so nữa đừng nói là làm quan, đến mạng cũng chẳng còn ấy chứ! Tôi đến để hưởng phúc, chứ không phải đến để nộp mạng!
Hàn Liệt cười lạnh: “Chắc chắn không đi nữa đúng không? Vậy thì về đi, sau này còn muốn vào bộ đội, hoan nghênh mọi người đến đây.”
Ba người Hồ Quốc Bân: “…”
Chỉ có kẻ ngốc mới quay lại đây!
Bên kia, Hồ Vĩ đang ở cửa sân nôn nóng chờ đợi tin tức Hồ Quốc Bân.
Đợi dài cổ mới thấy Hồ Quốc Bân chầm chậm đi về, Hồ Vĩ vội vàng ra đón, đến gần mới phát hiện tư thế đi đường của con trai có chút kì quái.
“Quốc Bân, thế nào rồi, Hàn Liệt có cho con vào không?” Hồ Vĩ gấp gáp hỏi.
Không hỏi còn đỡ, hắn vừa hỏi Hồ Quốc Bân liền bật khóc!
“Cha, con không bao giờ muốn vào bộ đội nữa đâu, chúng ta mau về thôi, về nhà tốn chút tiền mua công việc thật tốt, bộ đội đúng là không phải để người làm mà!” Hồ Quốc Bân nhịn không nổi ngồi phệt xuống gốc cây trong sân, vừa khóc vừa kể lể chuyện mình gặp phải.
Mặt Hồ Vĩ tối sầm lại: “Con nói thật không?”
“Con còn lừa cha làm gì? Mạng con cũng sắp không còn rồi đây này!” Hồ Quốc Bân gào lên.

Hắn không biết mình chạy được bao xa, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng mệt đến vậy, cảm giác như chân không còn là của mình, đã vậy còn phải đi bộ từ sân huấn luyện về đây, càng làm hắn mệt không đứng nổi.
“Dù sao thì con cũng không làm nữa, ai muốn làm thì đi mà làm, con muốn về nhà, cha phải tìm công việc khác cho con!” Hồ Quốc Bân nói thẳng, hắn không phải loại người chịu được khổ.
Thật ra Liễu Tố Tố bảo Hàn Liệt làm như vậy cũng đã suy tính trước rồi, nên dùng biện pháp này với những kẻ muốn đi cửa sau như Hồ Quốc Bân và Hình Lai Phúc.

Bọn họ ngày thường ở nhà nhàn nhã đã quen, sao có thể chịu được mệt, nếu không được vào bộ đội, trong nhà sẽ bỏ tiền ra cho bọn họ cưới vợ mua công việc.

Vậy thì chỉ cần biết tham gia quân ngũ là một việc rất vất vả, bọn họ chắc chắn sẽ lùi bước.
Làm quân nhân mệt muốn chết, sao không chọn một công việc thoải mái dễ chịu hơn?
Không chỉ Hồ Quốc Bân nói như vậy, lúc này Hình Lai Phúc đã quay về nhà cũng quấn lấy bà Hình đòi mua cho mình công việc khác.
Về phần Hồ Vĩ, lúc đầu nghe con trai than vãn hắn ta cũng bị hù dọa, nhưng dần dần lại cảm thấy có chút không thích hợp: “Quốc Bân, con bị lừa rồi!”
Hồ Quốc Bân sửng sốt: “Ý cha là gì?”
“Những người đó muốn vào bộ đội thì mặc kệ bọn họ đi, Hàn Liệt là đoàn trưởng cơ mà, muốn cho con đi cửa sau không phải là chuyện rất dễ dàng hay sao? Để con tranh cùng người khác làm gì? Cha thấy là do hắn không muốn đưa con vào bộ đội thì có!”
Hồ Vĩ không đến sân huấn luyện, không biết mấy người kia là quân nhân chuyên nghiệp mà Hàn Liệt tìm tới, nhưng hắn vẫn cảm thấy Hàn Liệt không giúp hết sức, đang muốn lừa gạt mình!
Hồ Quốc Bân đần ra: “Thật sao?”
Thật ra không phải hắn không tin cha mình, nhưng dù đúng như lời cha hắn nói, hắn cũng không muốn vào bộ đội nữa.

Hàn Liệt nói với hắn, nếu vào bộ đội, mỗi ngày đều phải luyện như vậy, một ngày cũng không được nghỉ, nếu thế hắn sẽ chết mất!
“Cha, con không vào bộ đội nữa, con muốn làm việc khác, làm quân nhân mệt lắm!” Hồ Quốc Bân từ chối.
Hồ Vĩ tức muốn chết, quát con trai, “Ai mà không biết là làm quân nhân mệt? Nhưng con nhìn Hàn Liệt xem, có uy phong không? Người ta vẫn chịu được đấy thôi!”
Trước kia Hồ Vĩ đã hứa dùng tiền mua việc làm cho Hồ Quốc Bân, nhưng hiện tại cuộc sống ngày càng kém, tiền trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu, không có mấy trăm đồng tuyệt đối không mua nổi, hắn làm gì còn tiền.
Hồ Vĩ càng nghĩ càng tức, đứng bật dậy vọt vào trong phòng muốn tìm dì hai nói chuyện..