Chỉ là công việc ủ phân này vừa bẩn vừa hôi, lại còn mệt nữa, ủ phân một ngày, mùi hôi ở trên người tắm mười lần cũng không hết, người trong thôn đều tránh đi.
Bây giờ Đường Cường lại nhiệt tình như vậy, để ông đi lấy đống phân đó của bọn họ, đương nhiên Miêu Thiết Ngưu phải mặt dày bất kính rồi.
“Ông ~~”Đường Cường bị đối phương không biết xấu hổ làm tức chết, da mặt này phải dày cỡ nào mới nói ra được những lời như vậy.
“Miêu Thiết Ngưu, họp xong ông ở lại.
”Lãnh đạo lớn đã lên tiếng, ánh mắt của Đường Cường nhìn Miêu Thiết Ngưu xẹt qua một tia vui vẻ khi thấy người gặp họa, miệng lưỡi có trơn tru thì sao, lần này chắc chắn sẽ bị phê bình.
Miêu Thiết Ngưu không để ý đến ánh mắt chế nhạo hay thương hại của những đội trưởng khác, ông vẫn ngồi thẳng lưng ở trên ghế của mình.
“Thiết Ngưu à.
” Chủ nhiệm ban lương huyện ủy có mối quan hệ rất tốt với Miêu Thiết Ngưu, do những nhiệm vụ ngày thường mà ông ta bố trí, Miêu Thiết Ngưu đều làm rất tốt, đối với đại đội trưởng đội sản xuất này, ông ta vẫn có chút hảo cảm.
“Lương thực của đội các ông thực sự chỉ có nhiêu đây?” Ông ta chỉ chỉ vào số liệu trong danh sách đăng ký, hỏi Miêu Thiết Ngưu, trong lời nói có mang theo ẩn ý.
“Thật sự chỉ có nhiêu đó! Chủ nhiệm Hoàng, sản lượng của chúng tôi năm nào cũng nhiêu đó, tính ra năm nay còn nhiều hơn rồi.
” Miêu Thiết Ngưu giả ngốc, khẳng định chỉ có như vậy thôi.
“Cái này, thật sự không thể nhiều thêm.
” Chủ nhiệm Hoàng duỗi ngón trỏ ra và chỉ lên trên.
“Thật sự không thể nhiều rồi.
” Miêu Thiết Ngưu vẫn cười khổ.
“Vậy có thể nhiều hơn một chút không?” Chủ nhiệm Hoàng suýt chút nữa thì nói thẳng ra là ông báo cáo sai con số rồi, nhưng cuối cùng cũng không thể nói toạc ra được, vì vậy ông ta cũng chỉ có thể khéo léo nhắc nhở.
Ông ta cũng khó hiểu, một người lúc trước khá thông minh cơ trí, sao hôm nay lại như vậy?Hai người nói qua nói lại, nhưng đánh chết Miêu Thiết Ngưu cũng không chịu mở miệng, cuối cùng chủ nhiệm Hoàng vẫn chịu thua Miêu Thiết Ngưu.
Nhưng lại đưa ra thông điệp cuối cùng, bảo ông về nhà suy nghĩ cho kỹ, nếu không cuối năm nay điểm danh phê bình, chắc chắn sẽ có tên của thôn Tiểu Phong bọn họ.
Ông là đại đội trưởng, sẽ bị ghi lỗi trừ điểm đầu tiên.
Lúc Miêu Thiết Ngưu từ huyện ủy đi ra, lau lau mồ hôi trên trán, nhìn bầu trời trong xanh, đột nhiên ông cảm thấy có chút mê man.
“Đội trưởng, họp xong như thế nào rồi?”“Đúng vậy, có phải cấp trên biểu dương ông rồi không?”Miêu Thiết Ngưu lái chiếc xe lừa đi ngang qua bên ruộng, những nông dân đang cặm cụi làm việc ở trên đồng lau mồ hôi trên trán.
Hàm răng to vàng trên khuôn mặt đen sạm, còn có vệt khói thuốc bám do hút thuốc lâu năm để lại, nụ cười giản dị, gương mặt mang theo sự thoải mái.
Năm nay lúa mì được mùa, khởi đầu thu hoạch thuận lợi, cuộc sống của mọi người tốt đẹp, trong lòng vui vẻ, mấy ngày này họ đã làm việc chăm chỉ hơn không ít.
“Biểu dương cái gì, buổi tối sau khi đến phòng ăn xong cơm, tất cả đến trước sân phơi của đại đội họp.
”Nhìn những đồng hương quen thuộc, muộn phiền ở trong lòng của Miêu Thiết Ngưu giảm đi không ít.
Giống như ông đã nghĩ, cho dù lời tiên đoán là sai thì sao, ông đã giữ lại đủ lương thực, để người ở trong thôn có thể ăn no đến nửa năm.
Không cần giống như những kẻ ngốc ở bên cạnh để dân làng của mình đói, cũng chính là để tích đức cho bản thân mình và người nhà.
Cho dù sau này vị trí đại đội trưởng không giữ được, thì ông cũng không sai.
“Làm việc chăm chỉ một chút, tối nay chúng ta ăn sủi cảo, ăn bánh bao, là dùng bột mì mới xay ra để làm đó.
”Lương thực nhiều như vậy, những ngày này, vì thu hoạch vụ mùa mà tất cả mọi người đều bận đến tối mắt tối mũi, cũng nên bồi bổ một chút.
Vẫn còn những trận đánh ác liệt cần phải đánh, sức khỏe chính là tài sản quý giá nhất, không thể để nó hư hao được.
“Ăn sủi cảo!”“Đội trưởng Miêu thật là đàn ông!”Ngoài đồng náo loạn, không phải là lễ tết, ngày thường làm gì mà có may mắn được ăn sủi cảo, món đó đều làm bằng bột mì trắng.
Bình thường cũng là vào dịp năm mới, mới có được lộc ăn, thêm một ít thịt lợn băm nhỏ, trộn với hẹ hoặc là bắp cải trắng, lại thêm vài giọt dầu mè, hương vị đó dù có là thần tiên cũng không đổi.
Cho dù không có nhân thịt, chỉ riêng lớp vỏ trắng thôi cũng đủ khiến cho người ta chảy nước bọt.
“Đội trưởng, sủi cảo có nhân thịt không?” Mấy người được nước lấn tới, đứng ở trên đồng, ống quần lấm lem bùn đất, mặt dày nói với Miêu Thiết Ngưu.
“Có, năm mới không phải còn dư lại vài miếng thịt xông khói sao, đều thêm vào hết.
”.