Nói đến ba người con dâu nhà họ Cố, không thể không nhắc tới vợ của chú ba Cố Nhã Cầm.Năm đó, Cố Bảo Điền bỏ lại vợ vừa mới mang thai cùng hai đứa con trai còn chưa trưởng thành, dứt khoát lên đường nhập ngũ, xông vào chiến trường nguy hiểm khốc liệt.Ông kết bạn với rất nhiều anh em thân thiết, có những người anh em còn từng cùng ông vào sinh ra tử, trong đó có cha của Cố Nhã Cầm.Trong một lần chiến đấu bị giặc Nhật mai phục, cha của Cố Nhã Cầm vì cứu lại tính mạng của rất nhiều anh em mà đem tất cả mìn quấn lên người, sau đó xông vào trận doanh của quân Nhật, đồng thời kích nổ, diệt trừ hơn phân nửa binh lực mai phục.Tất cả những người sống sót đều rất cảm kích cha của Cố Nhã Cầm.
Khi chiến sự qua đi, mọi người đã trở về quê hương của ông để tìm lại vợ và đứa con còn lại của ông, muốn thay ông chăm sóc bọn họ thật tốt.Đáng tiếc, khi bọn họ đến nơi, chỉ nghe được tin dữ vợ ông nhảy sông tự tử, chỉ để lại một bé gái mới sinh ra không bao lâu.Bé gái kia, cũng chính là Cố Nhã Cầm hiện tại.
Bà được Cố Bảo Điền mang về thôn Tiểu Phong.Cố Bảo Điền đem hết mọi chuyện kể cho Miêu Thúy Hoa.
Bé gái còn chưa cai sữa, hầu như đều do Miêu Thúy Hoa một tay nuôi lớn.Bởi vì cảm động trước ân đức của cha đứa bé, cho nên hai người đã đối xử với Cố Nhã Cầm như con ruột của mình, thậm chí mấy đứa con trai của họ đều không bằng.Chỉ có điều hai lão nhân gia trước giờ cũng không muốn giấu diếm chuyện này.
Ngay từ nhỏ, mấy người con trai của họ đã biết Cố Nhã Cầm không phải em gái ruột, mà là con gái của người bạn mà cha rất quý trọng.Bởi vậy, đôi thanh mai trúc mã Cố Kiến Nghiệp và Cố Nhã Cầm lớn lên cùng nhau, nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau, cũng là chuyện hợp lẽ.Đối với Miêu Thúy Hoa mà nói, đứa nhỏ bà coi như con gái ruột trở thành vợ của đứa con trai bà yêu thương nhất, là một chuyện vui càng thêm vui.Hơn nữa Cố Nhã Cầm có bà yêu thương che chở, bà sẽ không cần lo lắng nó sẽ phải chịu bất kỳ ủy khuất gì.
Phải biết rằng, làm vợ nhà người, từ xưa đến nay đều không phải chuyện đơn giản.Đối với Cố Nhã Cầm mà nói, cuộc sống sau khi kết hôn và trước khi kết hôn vẫn không có gì khác nhau.Chú thím trở thành bố mẹ chồng, nhưng tình cảm vẫn thân mật như trước.
Anh trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên trở thành chồng, lại càng thêm yêu chiều bà, bây giờ họ còn sắp chào đón thêm một đứa con, cuộc sống càng ngày càng viên mãn.Nhưng Cố Nhã Cầm càng hạnh phúc, càng khiến cho hai người con dâu còn lại thêm gai mắt.
Làm gì có người vợ nào như bà, không cần làm việc cũng được mẹ chồng dỗ dành, được chồng nâng niu.
Cô gái chưa gả đi cũng không có cuộc sống thoải mái như bà.Cố Nhã Cầm nhìn ra được các chị dâu bất mãn với mình, nhưng bà không hề quan tâm.
Cuộc sống này là của bà, cần gì phải vì sự bất mãn của người khác mà để bản thân chịu thiệt.“Mẹ, đã lâu như vậy rồi, sao còn chưa thấy gì." Cố Kiến Nghiệp nghe vợ ở bên trong kêu la không ngừng, lòng đau như bị dao cắt, chỉ hận mình không thể sinh con, nếu không đã có thể chịu khổ thay vợ .“Con đừng nóng vội, sinh con chính là như vậy, mẹ thấy mạch thai của Nhã Cầm rất ổn, sẽ không có việc gì đâu." Miêu Thúy Hoa cũng thầm nghĩ trong lòng, bà đỡ này đã ở trong hơn hai giờ đồng hồ, tại sao không có chút động tĩnh gì.Trong lòng bà cũng vô cùng sốt ruột, nhưng nhìn dáng vẻ này của con mình, bà cũng không muốn biểu hiện ra ngoài.“Mẹ vào trong xem thử có cần hỗ trợ gì không." Miêu Thúy Hoa cuối cùng cũng không kiềm chế được, bèn rửa tay cẩn thận, rồi vén rèm đi vào.Miêu Thúy Hoa mới vào không bao lâu, mọi người trong gian nhà chính đã nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, mọi người đều nhẹ nhàng thở phào, nhất là Cố Kiến Nghiệp, ông nhanh chóng vén rèm thò đầu vào..