Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Hôm qua Hướng Tiền mới về đơn vị, tên lười biếng ngủ say lúc nửa đêm, tội nghiệp Hướng Tiền mệt mỏi ở tạm phòng thường trực cả đêm.
Tay chân chồng của tôi đều bị bong tróc chảy máu, Hướng Tiền chắc cũng không khá hơn chút nào.
Trong nhà có một người không biết nóng biết lạnh còn chưa tính, còn có con chồng trước.”“Trời chưa sáng anh ấy lại ra ngoài làm nhiệm vụ khẩn, liều mạng thế này không biết ngày nào sẽ mất mạng.”Thanh âm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe rơi vào tai Tô Diệp, đánh thức cô.Tô Diệp sau khi thức dậy cảm thấy cả người đau nhức, xảy ra chuyện gì, không phải cô chết rồi sao?Đập vào mí mắt là một đôi chữ song hỷ thật to mới tinh, một bình nước nóng, chậu men mới toanh.Cái bàn gỗ cũ nát lại được người ta lau đến bóng loáng, thiếu chân nhưng được nối tiếp với giá sách thật tốt, ngăn tủ thủy tinh sạch sẽ, trưng bày trọn bộ “Tư tưởng Mác Lênin”, “Trích lời Chủ tịch”...!Tuy gian nhà được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, nhưng vẫn không giấu được hơi thở cũ nát của ngôi nhà.Trên lịch bàn tỏ rõ ngày tháng: Ngày 01 tháng 01 năm 1960.Lòng Tô Diệp chấn động, xoa xoa mắt khẳng định mình không có nhìn năm 202X thành năm 1960, thập niên sáu mươi...!Cô không nhìn lầm chứ?Thập niên sáu mươi có nghĩa là gì, hình ảnh đói khổ, nghèo khó, lạc hậu, bạc màu hiện lên trước mắt Tô Diệp.Ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói: “Tô Diệp, cô nghe thấy không? Mở cửa! Cố Hướng Tiền đúng là xui xẻo tám đời mới cưới người phụ nữ như cô vậy!”Người phụ nữ ngoài cửa không nghe thấy tiếng động, đập đập cửa sau đó không cam lòng rời đi.Tô Diệp nghe tiếng mắng chửi ngoài cửa, càng nghe càng cảm thấy quen.“Tô Diệp”, “Cố Hướng Tiền”, đợi chút đã...!Đây chẳng phải là nhân vật trong quyển tiểu thuyết văn niên đại tối qua cô đọc sao?Trong văn niên đại đó, Tô Diệp là một cực phẩm, cô ấy hết ăn lại nằm, nhờ phúc tổ tiên gả cho anh lính tiền đồ tựa gấm, so sánh cực phẩm và nữ chính ưu tú xinh đẹp tựa như mắt cá và ngọc trai, mặt của cô sẽ bị nữ chính thông tuệ có năng lực vả cho bốp bốp.Tô Diệp trước đó không ý thức được cực phẩm bị chửi chính là mình, bây giờ cô mới kịp phản ứng.Không phải là mắng cô (nguyên chủ) sao?Bởi vì đêm hôm nguyên chủ ngủ say như chết, không mở cửa cho nam chính, dẫn đến chuyện cô đi tới bộ đội canh giữ phòng trống hai tháng, sau khi nam chính chấp hành nhiệm vụ xong trở về, cực phẩm vừa cứng rắn vừa kiêu ngạo, ngày nào cũng ầm ĩ gà bay chó sủa, hoàn toàn trở thành đối tượng bị người người trong toàn đại viện chế nhạo.Tô Diệp nhớ lại cốt truyện, sau khi ý thức trở về trong bụng phát ra âm thanh vang dội như sấm.Tô Diệp đói bụng đến hai mắt tỏa sao, đứng lên chóng mặt suýt nữa không đứng được, uống chút nước nóng trong bình nước nóng mới miễn cưỡng lấy lại sức lực.Tô Diệp vội tìm đồ ăn, chỉ là lục lọi khắp cả gian nhà cũng không lục được thức ăn, ngược lại phát hiện trong balo quân nhân màu xanh biếc của nguyên chủ một ít.Cảm thấy cái gì đó vô cùng niên đại.Năm phiếu lương thực một cân, một số tiền hào, cộng lại sáu tệ hai hào tám.Trong khi Tô Diệp đếm tiền, chợt nhớ tới thập niên sáu mươi là thời đại ăn chung nồi lớn, căn tin trong quân đội thống nhất làm cơm, trong nhà đương nhiên sẽ không có lương thực.....