Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 61: Bạch nhãn lang




Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 61: Bạch nhãn lang

Ngày mùa đông đúng thật nhàn hạ.

Lâm Thanh Hoà đan xong quần áo cho các con thì tới phiên mình. Chu Thanh Bách không chịu mặc quần len, anh nói anh không quen thế nên cô không đan cho anh.

Nhân dịp thời tiết hôm nay khá tốt, Lâm Thanh Hoà giao Tam Oa cho Chu Thanh Bách trông, cô trở về nhà họ Lâm.

Để chuẩn bị cho ngày này cô đã lên kế hoạch từ trước đó rất lâu.

Về tới Lâm gia, người đầu tiên cô gặp là chị dâu hai.

Vừa chạm mặt bà chị dâu giở giọng âm dương quái khí ngay: “Ai dô, cô em chồng của tôi cuối cùng cũng chịu trở về rồi, tôi còn tưởng năm nay cô không thèm về nhà mẹ đẻ nữa chứ!”

Lâm Thanh Hoà cười ha hả: “Đây là nhà mẹ đẻ tôi lý nào tôi lại không về? Là nơi tôi sinh ra cơ mà, dù có đi tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể quên nơi này được.”

Chị dâu hai liếc xéo cô hừ lạnh: “Cô em chồng về nhà mẹ đẻ như thế này ấy hả? Hai tay trống trơn?”

Lâm Thanh Hoà cười như không cười: “Như thế này là như thế nào, chẳng lẽ chị dâu về nhà mẹ đẻ cũng xách theo bao lớn bao nhỏ về à? Việc này mà mẹ biết mẹ đánh gãy chân chị cho mà xem, chị tin…hay không?"

Chị ta không nói lại được, lập tức đen mặt, hừ một tiếng rồi tức tối quay về phòng mình.

Lâm Thanh Hoà còn lạ gì bản chất xấu xa của bà chị dâu hai này.

Nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, bà Lâm cùng chị dâu cả và em dâu ba đi ra xem.

Bà Lâm câu đầu tiên đã chửi mắng: “Cô về đây làm gì? Vừa về tới nhà đã náo loạn, không để cho ai được yên?”

Lâm Thanh Hoà chẳng sợ hãi mà thẳng thừng nói: “Ai da, Sao những lần trước tôi về không thấy mẹ nói chuyện bằng giọng điệu này. Đây là mẹ thấy hai tay tôi trống trơn, không xách theo bao lớn bao nhỏ trở về nên mẹ không vui có phải không?”

Đừng vội bất ngờ, hôm nay cô về đây là để gây sự, phương châm là đánh nhanh rút gọn cho nên một chút khách khí cô cũng luyến tiếc.

Bà Lâm mất hết thể diện, tiếp tục lớn tiếng mắng người: “Mày nói gì? Tao xúi mày mang đồ về bao giờ, đấy là mày tự nguyện, bây giờ lại oán lên người mẹ mày à? “

Lâm Thanh Hoà làm biếng giằng co, trực tiếp vào vấn đề: “Được rồi, tôi không rảnh đôi co với mấy người. Chu Thanh Bách xuất ngũ, mất tiền trợ cấp, tôi còn phải nuôi ba đứa con nhỏ, người lớn có thể nhịn đói nhưng trẻ con thì không. Lúc trước tôi mang về đây rất nhiều tiền và đồ vật, bây giờ nhà tôi lâm vào cảnh khó khăn, nhà mẹ đẻ nên ra tay giúp đỡ chứ hả?”

Bà Lâm, chị dâu cả, em dâu ba tất cả mặt ngẩn tò te.

Không phải họ sửng sốt trước tin tức Chu Thanh Bách xuất ngũ mà họ bàng hoàng vì cô dám ăn nói kiểu này với họ.

Chu Thanh Bách xuất ngũ, chuyện lớn như vậy từ sớm đã thổi tới Lâm gia. Vốn họ tưởng Lâm Thanh Hoà sẽ nháo loạn ầm ĩ một trận ai dè họ chờ mãi vẫn không thấy tin tức gì.

Đã vậy cũng thôi đi, lần này trở về lại còn muốn đòi lại những thứ đã cho nhà mẹ đẻ.

Không phải cô ta là loại người sĩ diện nhất sao, như thế nào lại nói mấy lời mất thể diện như vậy?

Chị dâu hai trốn trong phòng nghe được thì lại chui ra, quang quác cái mồm: “Tôi nói này cô út, điều kiện Lâm gia thế nào hẳn cô phải là người rõ nhất, cả nhà ăn còn không đủ no, lấy cái gì ra mà cho cô?”

Lâm Thanh Hoà: “Chị dâu hai thật biết nói đùa, chị biết rõ chồng tôi xuất ngũ vậy mà vừa rồi còn mở mồm hỏi tôi về sao không mang theo lễ vật. Còn có, sao tự nhiên bây giờ các người lại ăn không đủ no rồi, Lâm gia trước nay sống cũng khá lắm cơ mà. Nói khó khăn thì phải là hoàn cảnh nhà tôi mới đúng. Mẹ, con chính là con ruột do cha mẹ sinh ra, cha mẹ nỡ lòng nào nhìn con gái mình khổ cực mà không cho chút tiền nào hả?”

Chị dâu hai rít qua kẽ răng: “Mở mồm ra là kêu không có tiền, dượng mới xuất ngũ, phí xuất ngũ đâu?”

Chị dâu cả bồi: “Đúng vậy cô út, dượng xuất ngũ là vì bị thương, chắc chắn có mang tiền về nhà.”

Trước đây cô út mang đồ về người làm con dâu như cô không xơ múi được tí gì cũng đành nhưng bây giờ cô út muốn lấy đồ từ nhà này đi thì nhất định không được, cô không đồng ý!

Em dâu ba từ đầu tới giờ vẫn im lặng chưa lên tiếng.

Lâm Thanh Hoà: “Tiền? Tôi lấy đâu ra tiền cơ chứ. Các người có biết Chu Thanh Bách đã làm cái gì không? Anh ta lấy tất cả tiền đem cho một người chiến hữu có hoàn cảnh khó khăn hơn. Tôi với anh ta đã cãi nhau long trời lở đất. Tôi chẳng muốn về đây đâu nhưng thật sự tôi chịu không nổi nữa rồi. Các người cũng biết tính tình tôi mà nếu không phải vạn bất đắc dĩ tôi còn có thể về nhà mẹ đẻ đòi tiền hay sao?”

“Mua một cái xe đạp mới tinh mà mở miệng khép miệng là than nghèo than khổ!” Anh hai Lâm đi ra, trên người khoác kiện áo khoác quân đội mới tinh đợt trước Chu Thanh Bách gửi về.

Lâm Thanh Hoà nhìn thấy thì hận không thể đập đầu nguyên chủ, rốt cuộc cô ta có bao nhiêu ngu ngốc, kiện áo khoác tốt như vậy mà đem đi cho cái loại bạch nhãn lãng*.

*Bạch nhãn lang: Chỉ loại người vong ân phụ nghĩa, tâm địa hung tàn.

Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Xe đạp là do Chu Thanh Bách dùng khoản tiền cuối cùng để mua cho tôi, bằng không tôi để cho anh ta yên à?”

Cô không định giấu giếm chuyện này vì chuyện này muốn giấu cũng khó, thời đại này có một chiếc xe đạp chẳng khác nào đại gia sở hữu siêu xe thể thao!

Thế nhưng hôm nay tới Lâm gia cô không đạp xe mà trực tiếp đi xe “căng hải”* tới!

*căng hải: là hai cẳng, nghĩa là đi bộ đó các bạn =))

Đám người bừng tỉnh ngộ, chả trách dượng xuất ngũ bấy lâu mà sóng vẫn yên biển vẫn lặng, hoá ra là cầm số tiền cuối cùng trong nhà đi mua một chiếc xe đạp về bịt miệng vợ.

Bà Lâm đen mặt: “Cô có tiền mua xe đạp mà còn không có tiền nuôi con?”

Nói chính xác là mặt đen như đít nồi, đứa con gái này xưa nay đều ngu ngốc, bà chỉ biết nó thích kén cá chọn canh chứ chưa bao giờ biết khả năng tiêu tiền của nó lại lợi hại tới vậy.

Dám dùng tất cả số tiền còn lại trong nhà đi mua xe đạp, nó tính mua xe đạp về ăn thay cơm hay gì???

Chị dâu hai tiếp tục trào phúng: “Đúng là cái loại chết đói đến nơi còn muốn giữ thể diện. Đã vậy còn dám vác mặt về nhà mẹ đẻ đòi tiền? Cô không nhìn xem cái nhà này có bao nhiêu nhân khẩu, cô muốn chúng tôi chết đói giống cô à?”

Trước đây chị ta đối xử tử tế với cô em chồng này đơn thuần chỉ là nịnh bợ, bây giờ phong thuỷ xoay vần, chồng xuất ngũ, nghèo hèn đói khổ, muốn kiếm cơm thì buộc phải cắm mặt xuống đất chổng mông lên trời, thử hỏi bây giờ ai cao quý hơn ai?

Lâm Thanh Hoà trừng mắt nhìn đám người luôn lấy danh nghĩa người nhà, nói: “Ngày xưa tôi đối xử với nhà họ Lâm các người thế nào, để bây giờ tôi sa cơ lỡ vận các người đối xử với tôi như thế này đấy hả?”

Anh hai Lâm xua tay đuổi: “Thôi thôi, cô mau biến về nhà cô đi.”

Lâm Thanh Hoà nhìn chằm chằm hắn gằn giọng: “Lâm Thanh Hỉ, anh cởi áo khoác ra trả lại cho tôi, ngay lập tức!”

Chị dâu hai vội vội vàng vàng nói: “Cái gì? Đây là cô cho anh hai cô, đã cho đi rồi còn đòi lại, làm gì có đạo lý này?”

“Khi đó là chị kích tôi nên tôi mới cho Lâm Thanh Hỉ, cái áo khoác này vốn dĩ tôi định mang cho em trai tôi!”

Lâm Thanh Hoà hừ lạnh, tiếp tục nói: “Thế quái nào mà tới tận bây giờ tôi mới nhìn ra nhà mẹ đẻ mình có bao nhiêu đức hạnh, tốt thôi, giờ tôi nghèo khổ, các người không chìa tay giúp đỡ mà còn thờ ơ lạnh nhạt có phải không? Tại đây, tôi tuyên bố tôi - Lâm Thanh Hoà từ giờ trở đi không có nhà mẹ đẻ. Về sau có chết cũng đừng gọi tôi về phát tang!”

Nói xong câu này, Lâm Thanh Hoà tức giận đùng đùng bỏ đi.

Bà Lâm bị chọc phát điên: “Con khốn nạn miệng mồm bẩn thỉu, nó muốn trù ẻo tao với cha nó hay sao?”

Chị dâu cả và em dâu ba không lên tiếng.

Em dâu ba đầy địch ý nhìn xoáy vào cái áo khoác anh hai Lâm đang mặc trên người rồi bỏ về phòng mình.

Ông Chu trốn biệt trong phòng không xuất hiện nhưng cuộc hội thoại ở ngoài phòng khách ông đều nghe không sót một chữ.

Anh cả Lâm và cậu ba Lâm lên rừng bắt thú hoang không có nhà.

Sau khi trở về nghe kể lại sự việc, anh cả Lâm không nói gì, chỉ có cậu ba là thở dài thườn thượt.