Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 47: Lời ngon tiếng ngọt




Chu Thanh Bách nghe được ba chữ “cha tụi nhỏ” thì sắc mặt mềm đi vài phần, tuy không hiểu vợ có ý gì nhưng cứ làm theo là được.

Anh mở ngăn tủ lấy giấy và bút đưa cho Lâm Thanh Hoà.

Lâm Thanh Hoà vừa ngâm chân vừa viết danh sách những món đồ ngày mai Chu Thanh Bách cần phải mua.

Mỗi thứ một chút cộng lại nhiều vô số.

Viết xong cô đưa cho Đại Oa: “Hiểu không?”

Đại Oa nhíu mày tất nhiên là không rồi.

Lâm Thanh Hoà: “Đây là danh sách những thứ ngày mai cha các con đi huyện thành cần mua. Con không biết chữ thì sẽ mãi mãi không đọc được, sau này những công việc tử tế sẽ chẳng tới lượt con. Không đi học chẳng khác nào một nửa người mù. Có văn hoá có tri thức thì dù đi đến đâu con cũng không sợ bị đói khổ bị ức hiếp. Bằng không cả đời này con chỉ có thể ở nơi này mà bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Mấy thanh niên quanh đây mới 17-18 đã kết hôn sinh con, cả đám 27-28 tuổi mà trông như 47. Con nhìn lại cha con xem có khác họ không? Nếu trước đây cha con cũng ở lại trong thôn làm việc thì bây giờ cũng già y như bọn họ thôi.”

Chu Thanh Bách: “……” Tự nhiên cảm thấy hơi áp lực, hình như vợ rất chú trọng ngoại hình thì phải?

“Con không sợ!” Chu Đại Oa gân cổ nói.

Lâm Thanh Hoà: “Không tồi, có chí khí. Không học cũng được. Vậy về sau các con sẽ giống như những đứa trẻ khác ngày ngày vác cuốc theo cha ra đồng. Nếu cảm thấy mình có thế sống được như thế cả đời vậy từ ngày mai con bắt đầu ăn riêng đi. Phải tập thích nghi với cuộc sống của người không đi học từ sớm cho quen đi, không tới lúc đó ăn không hết khổ lại bỡ ngỡ.”

Chu Đại Oa bàng hoàng: “Bắt đầu từ mai con phải ăn riêng ấy hả?”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Thế nào, sợ rồi?”

Chu Đại Oa: “Ăn thì ăn, con không sợ khổ!”

“Tốt lắm, hy vọng con có thể kiên trì tới cùng”

“À đúng rồi, ngày mai nhà mình ăn cháo thịt nạc nhé” Lâm Thanh Hoà hướng Chu Thanh Bách nói.

Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Về phương pháp giáo dục con cái anh không có ý kiến.

Vợ viết chữ đẹp thật đấy, vậy mà bao năm anh đóng quân cô không gửi cho anh một bức thư nhà nào.

Lâm Thanh Hoà không sợ bị lộ vì nguyên chủ chưa từng viết thư cho Chu Thanh Bách. Hơn nữa cô ấy cũng từng học ba năm tiểu học, cơ hội này cũng là do cô ấy vất vả lắm mới giành được.

Vì thế biết đọc biết viết là chuyện hết sức bình thường. Năm xưa lúc Chu gia kén dâu cũng nhờ có mặt này mà nguyên chủ giành được ưu thế.

Tối rồi mà Chu Thanh Bách vẫn còn ngồi lì ở đây, Lâm Thanh Hoà trừng anh hết lần này tới lần khác vẫn vô dụng, cuối cùng đành phải để anh ngủ ở đầu bên kia giường đất.

Ngủ ở đâu cũng được Chu Thanh Bách không chê, bước được bước đầu tiên sợ gì cách mạng không thành công.

Đại Oa đã quên khuấy mất chuyện ngày mai, thấy cha ngủ cùng thì hai mắt nó hấp háy: “Cha, đêm nay cha ở đây ngủ chung với bọn con hả?”

“Đúng, phải tiết kiệm củi lửa chứ, cả nhà ngủ chung đỡ phải tốn củi thiêu thêm một cái giường.” Chu Thanh Bách đưa ra một lý do chính đáng tới mức không thể chính đáng hơn.

Lâm Thanh Hoà lười vạch trần, ai mà không biết cái tâm tư xấu xa kia của anh chứ, xì, mặc kệ, cô ôm lấy cục bông Tam Oa đi ngủ.

Mắt thấy vợ xích càng lúc càng xa, Chu Thanh Bách vô cùng bất đắc dĩ, nhưng thôi tốt xấu gì cũng đã được ở chung phòng.

Sáng sớm hôm sau Chu Thanh Bách như thường lệ ra ngoài chạy thể dục, Lâm Thanh Hoà ở nhà nấu cháo thịt nạc hạt mè cho cả nhà trừ Đại Oa, riêng nó được đặc cách một mình một món: bánh bột ngô!

Vấn đề này nhất định phải cứng rắn, phải cho nó biết bây giờ không chịu học tương lai nhất định chịu khổ!

Chu Đại Oa mới chào bình minh đã lâm vào một mảnh trầm ngâm phải chăng mình là con lượm?! Ăn thì ăn bánh bột ngô, uống thì uống nước lã trong khi ấy cha mẹ với hai thằng em ruột thì miệng xì xụp húp cháo thịt nạc, tay gắp trứng tráng bao, mùi thức ăn chưa bao giờ hấp dẫn đến vậy!!!

Nó đang ngồi một bên gặm mấy cái bánh bột ngô khô khốc, tới dưa muối ăn kèm cũng chẳng có một miếng!

Lâm Thanh Hoà: “Bất mãn? Trong thôn này đa phần người dân chỉ ăn bánh khoai lang, con có bánh bột ngô là đã phải cảm tạ trời đất rồi. Sau khi con trưởng thành kết hôn thì tự phân gia ra mà sống, đừng ở cùng ăn cùng với cha mẹ nữa.”

Haizz, Chu Đại Oa 6 tuổi lần đầu tiên trong đời cảm thấy tương lai trước mắt thật mù mịt.

Chu Nhị Oa thì im thin thít, tất nhiên không thể đi theo vết xe đổ của ông anh cả ngốc nghếch này rồi, phải nghe lời mẹ chăm chỉ học tập chuyên tâm đọc sách, quyết định vậy đi!

Chu Thanh Bách nói với Lâm Thanh Hoà: “Anh qua bên đại đội trưởng mượn cái xe đạp.”

Lâm Thanh Hoà thuận miệng hỏi: “Nhà mình có nên mua một chiếc không nhỉ?”

Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu: “Đúng là trong nhà cần phải có một chiếc.”

Lâm Thanh Hoà: “Vậy anh chờ chút để tôi lấy tiền với cả phiếu cho.”

Mặc dù xe đạp rất đắt, hơn một trăm đồng cộng với cả xấp phiếu công nghiệp nhưng mua thì không thiệt đi đâu được. Thứ nhất bây giờ trong nhà không thiếu tiền và phiếu, thứ hai quan trọng hơn cả là sau này tiện cho cô qua lại chỗ chị Mai mua thịt heo, cô đã nghe ngóng được tin chồng chị ấy làm trong lò mổ.

Lâm Thanh Hoà đã lên kế hoạch buôn thịt, cứ cho một cân thịt lời sáu hào, mỗi lần lấy từ ba tới bốn cân thịt mang lên huyện thành bán sang tay, sau khi chia cho chị Mai một hào thì cô cũng thu về được một đồng năm hào tiền lời.

Cách ngày đi một lần, thu nhập một tháng xấp xỉ với lương công nhân.

Mấy tháng là có thể hoàn vốn số tiền mua xe đạp rồi.

Đại Oa phấn khích reo lên: “Nhà mình sắp mua xe đạp ạ?”

“Đúng vậy.” Lâm Thanh Hoà gói tiền và phiếu vào túi rồi đưa cho Chu Thanh Bách.

Đại Oa: “Sau này con có được đạp xe đạp không mẹ?”

Lâm Thanh Hoà: “Sau này đi học trên huyện thành mẹ sẽ mua cho mỗi đứa một chiếc.”

Sắc mặt Đại Oa biến hoá liên tục, từ kinh ngạc, vui sướng cho đến cau mày, rối rắm…

Lâm Thanh Hoà để kệ cho nó tự đấu tranh tư tưởng.

Chu Thanh Bách vẫn đứng bên cạnh bất động thanh sắc đợi vợ nói lời tạm biệt, cô bèn nói vài lời ngon ngọt cho ông tướng này đi cho sớm: “Đi đường cẩn thận.”

Khuyến mại thêm một nụ cười ngọt ngào đúng chuẩn vợ hiền dâu thảo!

Phải thế mới được chứ, Chu Thanh Bách vui vẻ khoác cái túi xách theo cái rổ ra khỏi nhà.

Lâm Thanh Hoà quay lại nói với Đại Oa: “Trưa nay con ăn cháo bắp.”

Đại Oa không khỏi thắc mắc: “Thế mọi người ăn gì?”

Lâm Thanh Hoà: “Chờ cha trở về cả nhà sẽ ăn canh sủi cảo.”

Khuôn mặt nhỏ bé của Đại Oa bỗng chốc suy sụp, miệng đã sớm được Lâm Thanh Hoà dưỡng đến mức chỉ muốn ăn ngon. Trước kia khi còn ở với mẹ ruột nó chả mơ ăn ngon chỉ cầu no bụng, hôm nào may ra thì được ăn cháo bắp, có hôm phải ăn cả khoai lang sấy, khó nuốt vô cùng.

Còn cứng đầu không chịu đi học thì miễn thương lượng, để xem thằng nhóc thối này cứng đầu tới khi nào. Lâm Thanh Hoà phát cho Nhị Oa, Tam Oa mỗi đứa một cái kẹo sữa thỏ trắng, Đại Oa nhịn.

Nó giận dỗi: “Tại sao con không có?”

Lâm Thanh Hoà: “Còn hỏi tại sao, đám bạn con có ai được ăn kẹo sữa thỏ trắng không? Cha bọn chúng khi còn nhỏ không chịu đọc sách học tập thì tất nhiên sinh con ra không được ăn kẹo sữa thỏ trắng rồi. Con tập quen dần đi là vừa, đừng suốt ngày hỏi tới hỏi lui nữa.”