Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 30: Trứng gà muối




Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 30: Trứng gà muối

Chị Mai: “Hai cái móng heo không khó, lúc nào em cần báo trước cho chị một ngày là được.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu nói: “Cám ơn chị nhiều.”

Hai người tâm sự một hồi, Lâm Thanh Hoà lại nói tới chuyện dầu hoả, chị Mai bảo cô ngày mai quay lại đây lấy. Mắt thấy quầy hàng của chị Mai có khách, Lâm Thanh Hoà liền nói lời từ biệt.

Lâm Thanh Hoà không vội quay về nhà ngay, cô lấy khăn đắp kín miệng rổ, đi dạo loanh quanh, mua ít ớt, gừng, tỏi, mấy thứ linh tinh. Xong xuôi mới dẹp đường hổi phủ.

Về gần tới đầu Chu Gia thôn, Lâm Thanh Hoà mới lấy từ trong không gian riêng ra ba cân trứng gà bỏ vào rổ, thịt heo thì khỏi, để ngày mai. À, lấy thêm hai cái bánh bao nữa, ba thằng nhóc mấy ngày nay không được ăn thịt rồi, phải cho chúng ăn đủ chất mới được.

Kỳ thật thì đây là tiêu chuẩn của Lâm Thanh Hoà, đối với những gia đình khác mà nói thì đám trẻ Đại Oa sướng như tiên rồi. Mỗi ngày đều được ăn trứng gà, thỉnh thoảng lại có kẹo sữa thỏ trắng, rồi táo, lê, lại còn táo đỏ nữa.

Ăn uống như vậy mà còn kêu uỷ khuất thì còn muốn thế nào nữa, lên trời luôn đi!

Tuy nhiên Lâm Thanh Hoà không ý thức được điều này.

Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà bàn bạc với bà Chu về việc móng heo, ý tứ là khi nào cần thì phải nói trước với cô một hai ngày để cô sắp xếp.

Bà Chu thấy con dâu tư quả thật có cách, trong lòng cảm khái rất nhiều. Người ta nói không sai, muốn được lợi phải cúi đầu.

Thấy bà Chu nhìn nhìn vào cái rổ, Lâm Thanh Hoà không ngại, trực tiếp cầm hai cái bánh bao trắng ra.

“Oa! Bánh bao!” Đại Oa và Nhị Oa reo lên, bốn mắt sáng rực.

Gần đây Tam Oa lanh lợi hơn rất nhiều, thấy hai anh reo lên nó cũng không kém cạnh, vội lẫm chẫm bước tới trong miệng liên tục kêu “ăn, ăn..”

Một thời gian không ăn lại bánh bao nhưng trong đầu nó vẫn có ấn tượng đây là đồ ngon.

Lâm Thanh Hoà đưa hai cái bánh bao cho Đại Oa, nói: “Đại Oa, con lấy dao cắt bánh ra làm đôi. Nhớ rõ, con là anh cả, phải công bằng công chính đấy.”

Đại Oa đáp: “Con luôn luôn công bằng công chính mà!”

Nhị Oa nào có yên tâm, nó đi theo sát đít ông anh vào phòng bếp.

Cắt cái bánh bao thôi mà, sang năm đã lên sáu tuổi, lớn rồi, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Lâm Thanh Hoà yên tâm giao việc cho nó.

Đại Oa cắt xong đưa Nhị Oa nửa cái, lại sợ Tam Oa cầm ăn rơi vãi lung tung ra quần áo khó giặt sạch, nó liền để vào trong chén đưa cho mẹ đút Tam Oa ăn.

Lâm Thanh Hoà nhận lấy cái chén với thìa đút cho Tam Oa, cô nói: “Một nửa cái con đưa bà nội đi.”

Bà Chu định nói không cần, Lâm Thanh Hoà đã ôm Tam Oa đi vào nhà chính ăn, đứng ngoài nãy giờ lạnh quá.

Chu Đại Oa đưa cho bà nội: “Nội nếm thử đi, bánh bao làm bằng bột mì tinh, có nhân thịt, ngon cực kỳ!”

“Thơm lắm ạ!” Chu Nhị Oa cũng gật đầu xác nhận.

Bà Chu đón lấy nửa cái bánh, xem nào, vỏ bánh làm bằng bột mì tinh, nhân bánh có trứng gà, thịt heo, không thơm ngon mới là lạ.

Thấy con dâu không ngại việc bà ăn bánh, bà Chu liền đưa bánh lên miệng cắn một miếng…trời…ngon thật sự, bà ăn muốn nuốt cả lưỡi ấy chứ!

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Mẹ, trưa nay có muốn ở lại đây ăn cơm không?”

Bà Chu đáp: “Không cần, con về rồi thì mẹ phải quay về Chu gia.”

Lâm Thanh Hoà: “Đại Oa, Nhị Oa hai đứa đưa bà nội về.”

Đại Oa, Nhị Oa liền đáp: “Bà nội, đi, chúng cháu đưa bà về.”

Bà Chu không ngại để hai đứa cháu đưa về, thứ nhất đoạn đường không xa, thứ hai là hai anh em đều mặc quần áo đủ ấm áp.

Hơn nữa bà đều nhìn thấy được, trong nhà tích trữ khá nhiều củi lửa, thế này mùa đông năm nay không sợ bị lạnh. Trên người Đại Oa đang mặc áo len mới, áo Nhị Oa đang đan được một nửa rồi, trong nhà còn có rất nhiều cuộn len, có vẻ Tam Oa cũng có phần.

Đến Chu gia, bà Chu bảo hai anh em mau quay trở về, bà đi vào phòng mình nghỉ ngơi.

Ông Chu đang ngủ gà ngủ gật, thấy bà trở lại liền hỏi: “Sao bà đã về rồi?”

Bà Chu nói: “Vợ thằng tư về rồi thì tôi về nhà thôi, chứ ở bên đó làm cái gì.”

Ông Chu giật giật cánh mũi: “Mùi gì thế?”

Bà Chu liền đáp: “À, ở bên nhà nó ăn nửa cái bánh bao thịt.”

Mấy nay trong nhà đã được phân thịt, nhưng tưởng tượng đến hương vị bánh bao bột mì tinh, ông Chu không nhịn được có chút hoài niệm.

Đời này ông mới được ăn bánh bao bột mì tinh duy nhất một lần, hương vị ấy, quả thực cả đời khó quên, cho tới tận bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Bà Chu nhìn một cái là biết ngay ông đang nghĩ gì, bà cười hỏi: “Ông muốn ăn hả?”

Ông Chu xua xua tay, nói: “Ăn gì mà ăn, vợ thằng ba sắp sinh rồi, đừng lãng phí tiền, để dành cho nó bồi dưỡng đi.”

Cuộc sống bây giờ so với trước kia đã khá hơn rất nhiều, cả gia đình đều có cơm ăn áo mặc, ấm no hạnh phúc, ông cảm thấy viên mãn lắm rồi, bánh bao thôi mà, không được ăn lại cũng không sao.

Nào ngờ ở bên này, Nhị Oa đang nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, bà nội được ăn bánh, nhưng ông nội thì không có.”

Ông nội bình thường đối xử với bọn chúng rất tốt.

Đại Oa cũng gật đầu: “Ngày trước mỗi khi bọn con đói bụng, gia gia đều bảo trong nhà lấy gì đó cho chúng con ăn.”

Tuy không phải đồ ăn ngon nhưng no bụng là tốt rồi.

Tất cả cũng đều tại nguyên chủ không quan tâm con cái, mỗi lần bọn nó đói bụng đều chạy đi tìm ông bà nội nên những việc này bọn trẻ nhớ rất rõ.

Lâm Thanh Hoà thấu hiểu điều này, cô nói: “Được rồi, ngày mai mẹ đi chợ mua thịt sẽ mua thêm bánh bao. Các con mang qua cho ông nội ăn, nhưng không được khoe khoang chỉ yên lặng đưa cho mình ông ăn thôi, biết chưa?”

“Dạ” Đại Oa, Nhị Oa đều gật đầu.


Lâm Thanh Hoà sờ sờ đầu bọn chúng, cười nói: “Ngoan lắm.”

Đại Oa Nhị Oa ý cười tràn khoé mắt.

Lâm Thanh Hòa hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”

Đại Oa liền nói ngay: “Sủi cảo trứng gà.”

Nhị Oa gật đầu.

Tối qua đã gói xong sủi cảo, thời tiết lạnh thế này để nguyên đêm cũng không sợ hỏng. Khi nấu sủi cảo, Lâm Thanh Hoà còn bỏ thêm tôm khô, hương thơm rất hấp dẫn.

Mấy nay ở nhà rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, Lâm Thanh Hoà bèn nghĩ tới việc muối trứng gà.

Món này cô biết cách làm truyền thống, trước đây học được từ bà nội, đảm bảo trứng muối xong ăn béo ngậy.

Muối một bình nhỏ thôi không cần nhiều lắm khoảng hai cân trứng gà là đủ, trứng gà tất nhiên lấy từ trong không gian riêng ra nhưng mang danh “mua bên ngoài”.

Muối trứng gà cần phải có rượu trắng, khoảng một tháng, bây giờ làm, sang tháng sau là có thể ăn được.

Lâm Thanh Hoà kêu Đại Oa Nhị Oa hỗ trợ mấy việc lặt vặt ví dụ như rửa sạch vỏ trứng.

Cô không muốn nuông chiều bọn chúng.

Sau khi hai anh em làm xong, cô đổ nước ấm cho chúng ngâm tay, sau đó thoa kem dưỡng da chống nứt nẻ, rồi phát cho mỗi đứa quả táo, đuổi tất cả lên giường đất.

Cất bình trứng gà muối vào góc nhà, Lâm Thanh Hoà cũng leo lên giường đất tiếp tục đan áo len.

Giường đất được thiêu ấm áp, thoải mái vô cùng. Trong nhà củi lửa đầy đủ, Lâm Thanh Hoà không muốn vì tiết kiệm chút củi mà phải chịu đựng lạnh lẽo.

Tiếc là ở cung tiêu xã trên trấn chẳng bán trái cây gì cả, giường đất thiêu ấm áp nhưng cũng tương đối khô hanh, nếu có trái cây ăn sẽ dễ chịu hơn nhiều.