Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 181: Em là Lâm Thanh Hoà?




Một người phụ nữ xuất sắc như vậy mà bị chôn vùi ở vùng đất nông thôn cằn cỗi này…đáng tiếc, quá đáng tiếc!

Trần Sơn càng nghĩ càng thấy lạ, nhớ lại hồi đầu mới gặp rõ ràng hắn thấy quan hệ giữa cô ấy và Chu Thanh Bách có vẻ xa cách lắm. Đúng là hai người họ đã có với nhau 3 mặt con nhưng mà hình như tình cảm hai vợ chồng tương đối nhạt nhẽo.

Bẵng đi một thời gian, một hôm trong lúc đang làm việc hắn tình cờ nhìn thấy hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi cùng nhau. Lúc này Chu Thanh Bách đã xuất ngũ về hẳn. Hắn cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt, tuy hai người họ chỉ đi bình thường, không có bất cứ hành động gì vượt rào nhưng lại cho người ta cảm giác một cặp vợ chồng yêu thương khắng khít.

Hình như mọi sự biến hoá bắt đầu từ lúc Chu Thanh Bách xuất ngũ thì phải?! Phải chăng Chu Thanh Bách đã sưởi ấm trái tim cô? Cô chấp nhận thay đổi vì anh ta?

Trần Sơn càng nghĩ càng rối rắm, sao thế nhỉ, sao có thể, có chết hắn cũng không tưởng tượng ra một ngày Lâm Thanh Hoà sẽ đổi thay tâm tính.

====

Học kỳ này kéo dài tới tận tháng chạp, mãi tới lúc tuyết rơi dầy quá nhà trường mới quyết định cho học sinh và giáo viên nghỉ đông.

Vẫn theo lệ cũ, nghỉ dạy là không được tính công điểm và tiền lương nhưng trường học vẫn trợ cấp cho giáo viên mỗi người hai phiếu bông loại 1 cân.

Phúc lợi này là nhờ thầy hiệu trưởng đi vào thành tranh thủ xin được.

Cô Hứa: “Chị nghe nói giáo viên cao trung trên huyện nghỉ dạy vẫn có lương.”

Lâm Thanh Hoà cảm khái: “Chúng ta ở nông thôn làm sao so được với trên đó.”

Cô Hứa hỏi: “Từng này bông, liệu có đủ cho nhà em không?”

Câu hỏi này có ẩn ý à nha, được cái Lâm Thanh Hoà là người thông minh, thoáng nghe là hiểu ngay, cô nhỏ giọng xuống: “Chị có muốn trao đổi với em không?”

Cô Hứa cười nói: “Thú thực thì nhà chị hãn còn dư.”

Dù sao thì mang hai tờ tem phiếu này về cũng bị xung vào công quỹ, không bằng bí mật trao đổi ở đây còn hơn.

Lâm Thanh Hoà: “Chị muốn đối lấy cái gì?”

Cô Hứa hỏi ngược lại: “Chị muốn đổi lấy 2 phiếu công nghiệp, không biết em có hay không?”

Tem phiếu công nghiệp, người bình thường nhất định không có nhưng cô cảm thấy có lẽ Lâm Thanh Hoà sẽ có. Dù sao trước đây Chu Thanh Bách cũng ở trong quân ngũ, muốn phiếu gì chẳng có, thậm chí còn là loại lưu hành toàn quốc và vô thời hạn ấy chứ.

“Chị tìm đúng người rồi.” Lâm Thanh Hoà mỉm cười rồi thò tay vào trong túi xách nhưng thực tế là mở không gian riêng lấy ra hai tờ phiếu công nghiệp.

Cô Hứa trợn tròn mắt kinh ngạc: “Em đem theo người?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không phải, tại hôm nay vừa lúc em định đi mua ít đồ nhưng chị cần nên em nhường cho chị dùng trước.”

Cô Hứa nghe vậy liền gật đầu rồi hai người mau lẹ tiến hành giao dịch.

Thế là Lâm Thanh Hoà có 4 tờ phiếu bông loại 1 cân, tổng cộng là 4 cân. Xét thấy trong nhà năm nay không cần thiết dùng tới bông, áo khoác của bọn trẻ năm ngoái mới may, năm nay vẫn còn mặc tốt, vì thế cô quyết định đưa hết cho cậu ba Lâm.

Chỗ này thừa sức cho cậu ba Lâm may áo khoác, làm chăn bông.

Lâm Thanh Hoà nói với cậu ba: “Nếu cần dùng xe đạp thì cứ qua nhà lấy nhá, chị đang được nghỉ nên không dùng tới xe.”

Cậu ba: “Thế ngày mai em sang mượn được không?”

“Ừ, được.” Lâm Thanh Hoà gật đầu.

Hôm sau cậu ba Lâm qua nhà mượn xe. Đáng lẽ có phiếu trong tay chỉ cần đi lên Cung Tiêu Xã trên Công xã là mua được bông nhưng cậu lại đạp một mạch lên huyện thành luôn.

Chuyến này cậu mua về cả bông lẫn vải. Nhân tiện còn mua cho mấy đứa cháu trai nhà chị Thanh Hoà một bọc kẹo sữa.

Lâm Thanh Hoà không từ chối. Cô nhận kẹo, nhận xe đạp rồi dặn dò cậu trên đường về nhà nhớ cẩn thận để ý chung quanh.

Không cần đi dạy học, Lâm Thanh Hoà biến thành con sâu lười.

Hầu như cả ngày cô đều nằm ườn trên giường đất với chồng, khụ, tất nhiên không í i ì i gì mà là lôi sách Tiếng Anh ra đọc.

Đáng lẽ việc này phải giấu Chu Thanh Bách mới đúng, nhưng chả hiểu sao cô rất tin tưởng anh, một sự tín nhiệm và dựa dẫm tuyệt đối, ngay cả bản thân cô cũng không lý giải nổi. Cô chỉ biết khi ở bên anh, cô thấy thoải mái, tự do nên cứ tự nhiên làm điều mình muốn thôi.

Nhìn vợ say sưa đọc loại sách có ngôn ngữ lạ hoắc, Chu Thanh Bách cảm thấy một sự kì quái đang dần dần lan ra.

Nhưng anh rất giỏi kiềm chế bản thân, không lên tiếng chất vấn cô bất cứ điều gì, thậm chí một sự tò mờ đơn thuần cũng không có.

Cuối cùng người không nhịn được lại chính là Lâm Thanh Hoà.

Cô lên tiếng hỏi trước: “Thanh Bách, tại sao anh không hỏi em vì sao lại có thể đọc hiểu sách ngoại ngữ?”

Cứ giấu trong lòng rồi phân vân tự hỏi rất là khó chịu, thôi thì lật bài ngửa ra cho dễ, rồi có gì tính tiếp.

Đã là vợ chồng với nhau mà đồng sàng dị mộng thì có chắc hạnh phúc sẽ bền lâu? Cho nên cô không muốn tiếp tục giấu anh nữa, với lại ông tướng này cực kỳ cực kỳ dính vợ, có bí mật gì thì sớm muộn cũng lộ hết.

Tại sao cô lại muốn ôn tập lại Tiếng Anh ấy hả? Vì cô muốn sau khi xã hội mở cửa, cô sẽ là một trong số những người đi tiên phong. Trong tương lai, Tiếng Anh không có gì là ghê gớm thậm chí rất tầm thường nhưng ở giai đoạn mới mở cửa, ai biết ngoại ngữ sẽ chiếm lợi thế vô cùng lớn.

Tiếng Anh là một trợ lực quan trọng vì thế bắt đầu từ bây giờ cô sẽ nghiêm túc ôn luyện lại. Kiếp trước, trong trường Đại Học cô đã được học Tiếng Anh nhưng lâu không sờ đến đã rơi rụng lả tả gần hết rồi, nên đành phải bỏ công học lại từ đầu.

Sách này không phải Toán Học hay Ngữ Văn, cứ giấu giấu giếm giếm rất là mệt, với lại ông tướng này có hoả nhãn kim tinh, đời nào giấu được anh ấy!

Chu Thanh Bách nhìn sâu vào mắt vợ, hai cánh môi mấp máy phun ra từng chữ: “Anh chờ em nói.”

Má ôi, hoá ra không phải ông tướng này không để ý mà là đợi cô tự khai?!

Tự nhiên Lâm Thanh Hoà phá lên cười, haha, người đàn ông này giỏi kiềm chế thật đấy, kín như cái hũ nút, không biết mấy ngày nay lo lắng sợ hãi tới mức nào rồi.

Cô nằm cạnh lại chẳng hề hay biết gì, vẫn ngủ khìn khịt. Thiệt tình…

Lâm Thanh Hoà ôm chầm lấy cổ anh, nháy mắt: “Anh có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Chu Thanh Bách do dự một lát rồi mới cất tiếng: “Em là LÂM THANH HOÀ?”

Mấy đêm nay, anh trằn trọc mất ngủ. Hồi mới về, trong lòng anh luôn tồn tại một cảm giác mơ hồ, nhưng những ngày gần đây, đặc biệt là từ lúc thấy vợ đọc sách Tiếng Anh thì cái loại dự cảm này hiện lên càng chân thật và rõ nét.

Không cần cô nói ra, chỉ cần nhìn vào mắt cô là anh thừa khả năng phán đoán cô đây là đang đọc hiểu hay chỉ tuỳ tiện xem chơi.

Cứ cho là cô thông minh, những cái khác có thể tự học thành tài, chỉ cần cô không làm việc gì trái với đạo đức tổn hại quốc gia xã tắc, anh sẵn lòng nhắm một mắt mở một mắt, lựa chọn lừa mình dối người.

Nhưng tiếng nước ngoài là cái khái niệm gì?

Tự học? - Không thể!

Chắc chắn không thể!

Không có thầy hướng dẫn chắc chắn không thể tự học.

Kể từ ngày cô lôi sách tiếng Anh ra học là trong lòng anh bắt đầu dậy sóng không yên.

Nếu cô nguyện ý thẳng thắn, vậy thì anh cũng hỏi thật lòng mình. Thậm chí anh đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!

Lâm Thanh Hoà ghì chặt cổ anh, cười khẽ: “Từ khi nào anh bắt đầu hoài nghi em?”

Ánh mắt Chu Thanh vẫn chưa rời khỏi gương mặt Lâm Thanh Hoà dù chỉ một giây, vẻ mặt thì điềm tĩnh nhưng trái tim anh sắt vọt ra khỏi cổ họng đến nơi rồi.

Anh nói: “Lâm Thanh Hoà sẽ không dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm bên kia. Hơn nữa, Lâm Thanh Hoà sẽ không dụng tâm chăm lo gia đình này.”

“Em là Lâm Thanh Hoà” Cô hôn hôn cằm anh trấn an: “Anh đừng sợ.”

Chu Thanh Bách bắt được vẻ nhu tình trong sóng mắt cô, anh biết, cô có tình cảm với anh, cô thích anh, vì thế anh không tiếp tục truy hỏi mà chỉ nhìn đăm đăm chờ cô nói tiếp.

Lâm Thanh Hoà: “Nếu anh hỏi em rốt cuộc chuyện này là sao, thì kỳ thực em cũng không biết phải giải thích thế nào cho anh hiểu nữa. Đâu tiên là em nằm mơ, liên tiếp mấy đêm liền em đều nằm mơ thấy gia đình anh….”

Cô kể cho anh nghe về giấc mơ kì lạ, rồi không gian riêng hiện ra.

Mặc dù rất vô lý nhưng chính trên cơ thể mình xuất hiện điểm quái dị, cho nên cô không thể không tin.

Thế rồi cô xuyên qua đây. Đúng, chính là “xuyên không”.

Nhưng có một chuyện cô vẫn giữ lại đó là tình tiết cuốn tiểu thuyết.