Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 133: Giao dịch lớn




Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 133: Giao dịch lớn

Chu Thanh Bách đang rất bối rối, tình thế bất ngờ xoay chuyển 180 độ, từ người được dỗ cuối cùng chẳng hiểu vì sao anh lại thành người đuối lý.

Buổi tối đi ngủ, cô ấy còn không cho anh ôm nữa.

Sáng hôm sau, anh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Sau khi trở về phòng, người đã biến mất chỉ để lại một tờ giấy, bên trên vỏn vẹn 1 dòng chữ “Chờ anh suy nghĩ cẩn thận, em sẽ quay về.”

Sắc mặt anh thoắt trắng thoắt đen.

Định thần lại, anh hốt hoảng chạy xuống lầu tìm vợ, giữa đường bị một bác gái gọi với theo: “Chàng trai, qua đây, qua đây.”

Đang lúc sốt ruột, Chu Thanh Bách cố gắng kiềm chế, lịch sự hỏi 1 câu: “Bác gái, có chuyện gì không?”

Bác gái làm công tác vệ sinh cười nói: “Sốt ruột đi tìm vợ?”

Chu Thanh Bách lập tức hỏi: “Bác biết cô ấy đi đâu?”

“Vợ anh nhờ tôi nhắn với anh rằng không cần đi tìm, lúc nào cần về cô ấy tự khắc quay về, anh có muốn tìm cũng không tìm được cô ấy đâu.”

Chu Thanh Bách hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới hỏi tiếp: “Vợ cháu còn nói gì nữa không?”

“Còn, cô ấy bảo anh suy ngẫm lại mọi chuyện thật kỹ càng. Cứ yên tâm ở trong phòng suy nghĩ và đợi cô ấy về. Cô ấy khó chịu trong lòng nên muốn đi dạo giải toả một chút.”

Cô gái nhỏ này, thật là to gan mà, chuyện gì cũng dám làm!

Bác gái nhìn bộ dáng của Chu Thanh Bách thì bật cười: “Hay là tâm sự xem tại sao hai người cãi nhau, có khi tôi lại có thể chỉ cho anh vài chiêu có ích.”

Bác này là nhân viên vệ sinh của nhà khách, đã để ý thấy cặp vợ chồng này từ hôm mới tới. Nam cao lớn đĩnh bạc, rõ ràng là một nam tử hán đại trượng phu, nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, ăn nói dễ nghe. Tự nhiên có hảo cảm cho nên tốt bụng muốn khuyên giải đôi câu.

“Cháu cũng không biết đã làm gì chọc cho cô ấy không vui nữa. Nói lý cũng không chịu nghe.” Chu Thanh Bách đang rất uỷ khuất. Anh còn chưa chân chính nổi giận đâu thế mà cô đã giành quyền trước rồi.

Bác gái cười ha hả: “Ai da, con trai nghe bác gái nói vài lời. Tuyệt đối không thể giảng đạo lý với phụ nữ. Càng cãi nhau, nói lý càng là hạ sách. Đầu tiên phải lập tức nhận sai, kể cả mình không sai cũng phải nhận sai. Nên nhớ, vợ luôn luôn đúng. Dù vợ có sai, cũng là lỗi do mình. Nhận sai trước mới là đạo lý. Hiểu không?”

Chu Thanh Bách hoàn toàn ngây ngốc, không kịp tiêu hoá và cũng chẳng biết phản ứng thế nào luôn.

“Cậu trai trẻ, con đường của cậu còn rất dài, cứ từ từ, dần già tự khắc sẽ hiểu. Haha!” Bác gái thấy Chu Thanh Bách mơ mơ hồ hồ không hiểu thì cũng chỉ cười cho qua, chuyện của người ta mình không nên nhiều lời, tiếp tục công việc quét dọn của mình.

Lâm Thanh Hoà đoán trước Chu Thanh Bách sau khi phát hiện cô biến mất sẽ làm gì, nên cô đã tìm bác gái dặn dò trước, ngộ nhỡ anh nóng ruột quá lại manh động gây ra chuyện gì không hay.

Cô quay lại con ngõ nhỏ theo lời hẹn của bà lão ngày hôm qua. Nếu bà nguyện ý giao dịch, chắc chắn thời gian một ngày thừa sức gom đủ đồ.

Quả nhiên, bà lão đang đợi cô.

Vừa thấy cô tới, bà liền dắt ngay vào trong nhà.

Bà lão đè thấp giọng thì thầm: “Cô gái, thoả thuận ngày hôm qua, còn tính không?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Tính. Nhưng qua hôm nay liền vô hiệu.”

Bà lão ra hiệu: “Đi theo tôi.”

Lâm Thanh Hoà liền đi theo bà. Tới khoảnh sân sau, chất đầy củi lửa, bà lão ngồi xổm xuống bắt đầu xếp củi.

Lâm Thanh Hoà nhanh trí, làm bộ trò chuyện: “Bác à, mùa đông năm nay công nhận lạnh thật đấy.”

Loại đồ vật này tất nhiên không thể giấu ở trong phòng, tốt nhất là chôn bên ngoài, nhỡ đâu bị người khác phát hiện thì còn có cớ mà biện bạch. Chứ bị bắt ngay tại trong nhà thì có trăm cái miệng cũng không thoát tội.

Bà lão đón ý nói hùa: “Ừ, năm nay lạnh quá đi mất.”

“Để cháu giúp bác một tay cho nhanh.” Lâm Thanh Hoà rất tự nhiên mà ngồi xổm xuống.

Ngay lập tức một thỏi vàng cứng ngắc lạnh toát được nhét vào ngực cô. Lâm Thanh Hoà nhanh tay nhét vào túi vải, tổng cộng có 7 thỏi vàng, 5 khối ngọc chưa biết độ tinh khiết bao nhiêu nhưng nhìn qua khẳng định là hàng đẹp.

Bà lão thì thầm: “Còn có 1 cái bình hoa nhưng lớn quá, không tiện lấy.”

Lâm Thanh Hoà hiểu ý: “Bác gái đang vội, không cần nấu nước làm chi cho vướng víu, lấy đại 1 chén nước lạnh cho cháu là được.”

“Thế vào nhà đi, bác lấy nước cho.” Bà lão ôm một bó củi cùng Lâm Thanh Hoà đi vào nhà.

Cô đưa cho bà lão 6 tờ phiếu gạo toàn quốc, toàn bộ là loại 5 cân, tổng cộng 30 cân.

Nhìn xấp tem phiếu, hai mắt bà lão sáng rực như hai ngọn đuốc.

30 cân phiếu gạo toàn quốc, có thể đổi được hơn 40 cân phiếu gạo khu vực ấy chứ.

Bà lão nhanh chóng cất kỹ tem phiếu rồi mới nói: “Cô gái, cháu còn gì nữa không, bà chợt nhớ ra vẫn còn vài món nãy quên không đưa.”

Lâm Thanh Hoà: “….” Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

Cô nhìn bà rồi nói: “Hôm qua bác gái ăn bánh bao chắc biết nó ngon cỡ nào rồi phải không? Ở đây cháu có ba cái cùng loại. Không biết bác gái lấy đồ vật gì để trao đổi?”

Nghe thấy bánh bao, bà lão mừng quýnh, hai cái bánh bao cô gái này cho phải công nhận ngon kinh khủng. Bà sống tới ngần này tuổi mà hôm qua là lần đầu tiên được ăn miếng bánh ngon tới vậy.

Bà lập tức đi tới phòng chứa củi, lúi húi sửa sang lại đống củi một hồi.

Lát sau, bà đi vào nhà, nhét vào tay Lâm Thanh Hoà 2 cái trâm ngọc, 1 cái vòng tay vàng và mấy thỏi vàng. Ngoài ra còn có 1 cái bình hoa loại lớn.

Trời đất, vừa rồi mới nói không tiện, hoá ra là lừa cô.

Bà lão nhỏ giọng cò kè mặc cả: “Ba cái bánh bao không đủ.”

Lâm Thanh Hoà thong thả cất toàn bộ vào trong túi vải, lật tay hai cái lấy ra ba cái bánh bao, lúc đưa cho bà lão tiện đà cúi đầu thì thầm: “Cháu mang đồ vật đi trước, lát cháu sẽ quay lại.”

“Lấy gì để tôi tin cô sẽ quay lại?”

Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Bác nói vậy là coi thường cháu rồi.”

Bà lão cẩn thận nhớ lại kì thực hôm qua cô ra tay rất hào phóng, nên gật đầu: “Vậy bà già này tin tưởng cháu một lần.”

Lâm Thanh Hoà xách cái bình ra ngoài, vừa đi vừa cố ý cao giọng: “Nhặt cái này về cho mấy thằng nhóc đi tiểu đêm cũng tiện.”

Vì cô quá quang minh chính đại, không lén lén lút lút cho nên có người nhìn thấy cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Đúng thật là thời này có không ít gia đình dùng mấy cái bình, lọ kiểu này để đựng nước tiểu.

Cô rẽ nhanh vào một ngõ khuất, đánh mắt kiểm tra xung quanh, đảm bảo không có ai, cô nâng niu cẩn thận xếp từng thứ một vào trong không gian riêng.

Chậc chậc, cái bình bông này là hàng hiếm nha!

Sắp xếp chỗ đồ cổ đâu vào đấy, cô mới chuyển ra 2 cân thịt heo, 5 cân bột mì thượng hạng và một ít thuốc cảm mạo.

Hôm nay cô tới, trong nhà chỉ có 1 mình bà cụ. Chắc bà sợ liên luỵ con trai, con dâu và cháu trai nên phòng ngừa vạn nhất.

Thằng nhóc chắc chưa hết cảm nên cô cho nó một liều thuốc trị cảm.

Thấy Lâm Thanh Hoà đùm đùm đề đề xách đồ quay lại, bà lão hơn ha hớn hở, đặc biệt khi nhìn tới hai cân thịt heo thì bà mừng phát điên.

Không thể nhớ nổi lần cuối cùng nhà bà ăn thịt là ngày nào nữa!

Lâm Thanh Hoà đặt mọi thứ xuống, dặn dò thuốc cảm ngày uống ba lần sau ăn rồi quay người đi thẳng.

Vừa ra khỏi cửa là xoá sạch mọi ký ức, coi như chưa hề quen biết, cũng chưa hề có sự tình gì phát sinh.