Cũng may Hàn Liệt tham gia quân ngũ nên nhìn ra cô có chỗ không thoải mái, anh liền đem hai đứa nhỏ đẩy ra, nói một câu “Xin lỗi!”, sau đó liền đem Liễu Tố Tố ôm lên, đặt ở một bên dưới bóng cây râm mát, lại lấy ấm nước quân dụng của mình ra, dùng ống tay áo xoa xoa miệng bình, sau đó đưa qua nói: “Uống chút nước đi!”
Liễu Tố Tố bủn rủn nâng cánh tay lên, cũng không chú ý nam nữ khác biệt, liền há miệng uống vài ngụm nước, dòng nước mát lạnh lướt qua trong cổ họng, cũng may hiện tại vẫn là tháng tư, ánh mặt trời gay gắt nhưng vẫn có gió nhẹ thổi qua mang đi khí nóng, lúc này cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Nhìn khuôn mặt kiên nghị ở trước mắt, trông thấy Hàn Liệt có gương mặt góc cạnh cực kì nam tính, trong lòng cô thật sự cảm thấy khó hiểu, đàn ông như này không phải tốt hơn so với tên Trang Bạch Vũ ẻo lả kia sao? Vì cái gì mà trong lòng nguyên chủ cứ mãi luẩn quẩn như vậy?
“Không sao chứ?” Hàn Liệt hỏi.
Liễu Tố Tố gật đầu đáp: “Khá hơn nhiều rồi. Sao mọi người tới đây được vậy?”
Hàn Liệt nói: “Tôi tới để tìm cô, lúc đi đến thôn Tiểu Thạch liền phát hiện Trang Tiền cùng Trang Trình đang đứng khóc, một hai muốn tìm cô, bọn chúng nói cô đi đến huyện thành bên này, tôi sợ hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, cho nên liền đem chúng mang tới đây luôn.”
Hàn Liệt còn mang theo hai đứa nhỏ của mình, thời điểm xem mắt, nguyên chủ cũng không lừa anh mà nói thật là mình đã từng kết hôn và có hai đứa con, cho nên anh cũng biết rõ hoàn cảnh của nhà Liễu Tố Tố.
Kể ra cũng lạ, nguyên chủ đối với hai đứa nhỏ thật sự không tốt chút nào, cô ấy tưởng vì mình sinh con cho nên Trang Bạch Vũ mới mất đi hứng thú, ngày thường đối với hai đứa nhỏ không đánh thì mắng, cũng lười không thèm quan tâm đến. Nếu không phải có Liễu Thục Vinh quan tâm chăm sóc, chúng có thể lớn lên hay không cũng chưa chắc.
Nhưng trớ trêu thay hai đứa nhỏ lại rất thích nguyên chủ, ánh mắt quan tâm của hai đứa nhóc khi nhìn thấy cô ngã lúc vừa nãy cũng không phải là giả vờ.
Chỉ là cho dù hai đứa nhóc có ngoan ngoãn như thế nào, Liễu Tố Tố cũng không thể vui nổi, bởi vì lúc này cô nhìn hai bé trai con của nguyên chủ, lại nhìn sang hai đứa nhỏ khác do Hàn Liệt mang tới, đột nhiên liền phản ứng lại, đây còn không phải là hai nhân vật phụ cộng thêm hai vai ác trong sách sao?
Quyển sách này là cô nghe được từ một đồng nghiệp khác kể lại, người đồng nghiệp này rất thích đọc tiểu thuyết, ngẫu nhiên cũng sẽ bàn luận với cô về một ít tình tiết cẩu huyết ở trong truyện, đối phương còn cảm thán người ở niên đại này sinh nhiều con: “Đây là một nhà toàn vai ác, hai nhân vật phản diện là anh trai và em gái, hơn nữa mẹ kế còn mang đến hai nhóc con, tổng cộng liền có bốn đứa.”
Phải biết rằng tới tương lai thì tỉ lệ sinh con là rất thấp, đừng nói một nhà có bốn đứa trẻ, có khả năng bốn nhà cộng lại cũng không có một đứa. Cũng bởi vậy nên người ở tương lai mới cực kì thích trẻ con, Liễu Tố Tố tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
Cô còn nhiều chuyện mà hỏi thêm một câu: “Hai nhóc con do mẹ kế mang đến cũng là vai ác hả?”
“Sao có thể chứ, hai nhóc con do mẹ kế mang tới đều không quá thông minh, đứa kêu Trang Tiền chính là một đứa tham tiền, chưa được mười tuổi đã bị bọn buôn người dùng hai mao tiền lừa đi rồi, còn bị đánh gãy chân. Đứa nhỏ kêu Trang Trình kia lại bạc mệnh, lúc năm tuổi ngã từ trên núi xuống mà chết.
Lúc ấy Liễu Tố Tố nghe xong còn không có cảm giác gì, lúc này nhìn đến hai đứa nhóc “không quá thông minh” đứng ở một bên, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo lót, mặt đầy vẻ nôn nóng nhìn chằm chằm vào mình, Liễu Tố Tố chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Sau đó cô lại chỉ vào hai đứa nhóc sau lưng Hàn Liệt, nói: “Đây là Niệm Tô cùng Chiêu Đệ ư?”