Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 41




Ngô cần tưới nhiều nhất khi mới nảy mầm, tưới nước trực tiếp một ngày một chuyến là không đủ, nói ít thì phải mỗi lần sáng trưa tối, không thể nhiều cũng không thể ít, còn đất nhất định phải tưới nước mới được, đi đi lại lại ai cũng mệt muốn chết.

Nhưng bây giờ có tưới nước nhỏ giọt rồi, Liễu Tố Tố chỉ cần đến kiểm tra mỗi ngày một lần, đảm bảo ống trúc không bị rơi ra, chỉ cần ống còn nguyên thì nước vẫn có thể chảy tiếp.

Sau khi làm xong xuôi, cô phủ lên một chút cỏ dại để tránh bị mấy đứa nhóc nghịch ngợm phát hiện đến phá, rồi trực tiếp về nhà.

Sau một buổi sáng bận rộn, Liễu Tố Tố vừa mệt vừa đói nhưng tâm trạng rất thoải mái.

Việc này tương đương với thực nghiệm của cô, hiện tại một mảnh ruộng đang sử dụng tưới nước nhỏ giọt, những chỗ còn lại không có ống trúc vẫn được tưới nước theo phương thức cũ, nếu đối chiếu hai bên với nhau, so sánh tiếp sau này cũng sẽ rất rõ ràng.

Mà cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ từ ba đến năm ngày là có thể thấy hiệu quả sau khi hạt ngô nảy mầm.

Khi đó đúng lúc cô tình cờ đến nhà Dư Hồng Anh ăn tối, chỉ cần cô chứng minh được phương pháp của mình là khả thi, cô có thể nhân cơ hội này nói với sư đoàn trưởng Chung. Từ đó có thể tiến hành mở rộng ra cả quân khu, như thế đừng nói tới công việc của cô, mà sản lượng của tất cả ruộng đồng đều có thể được nâng cao.

Liễu Tố Tố tính toán như vậy, nhưng thực tế cơ hội đến nhanh hơn cô nghĩ, mà còn là tự mình tìm tới.



“Đoàn trưởng Trương, chúng ta có cần giao tổng giá trị sản lượng năm ngoái lên không?”

Đoàn trưởng Trương nghe vậy thở dài: “Giao lên đi.”

Tổng giá trị sản lượng là tổng giá trị sản lượng lương thực của cả năm ngoái, năm nay đã tới tháng tư rồi, lẽ ra đã được giao từ lâu nhưng lại bị chậm trễ, tại sao lại chậm trễ? Còn không phải vì không có mặt mũi sao!

Bây giờ là lúc đất nước đang khó khăn, cái gì cũng thiếu, nhất là lương thực, cho nên đoàn trưởng Trương hy vọng sản lượng trong năm sẽ cao hơn một chút, như vậy khi báo lên trên, cũng có thể coi như đã góp phần làm cho tổ quốc phát triển.

Nhưng đáng tiếc chặng đường này của bọn họ không tốt, không phải lũ lụt thì là khô hạn, hạn chết vì khô, lũ chết vì úng, lương thực trên ruộng hàng năm có thể cung cấp cho nhà ăn là đã không tệ rồi, chứ đừng nói gì đến việc giao lên trên.

Lương thực có thể không giao, nhưng sản lượng lại cần phải báo, thời điểm này trong năm là thời điểm đau đầu nhất của đoàn trưởng Trương, không chỉ mất sạch mặt mũi mà còn bị đồng nghiệp chế giễu.

Đặc biệt là ông Ngô đó, suốt ngày cười nhạo ông ấy, không biết có gì đáng cười, bộ đội bọn họ nếu là đều ở phía Nam, thì còn gì sầu bằng ngoài ruộng không có lương thực?

Ông ấy vừa nghĩ tới đây liền tức giận, quay đầu nhìn thời tiết: “Tiểu Vương, mấy ngày nay trời không mưa à?”

“Đã gần một tuần rồi.”

Đó, càng giận hơn nữa!

Đây chính là trời không chịu mưa, đoàn trưởng Trương cũng không có biện pháp, chỉ có thể chắp tay sau lưng ra đồng đi dạo tính toán, xem lúa mì thành ra cái dạng gì rồi.

Thoạt nhìn thì vẫn thế, mọi người siêng năng chăm chỉ gánh nước, lúa mì phát triển vẫn ổn nhưng vỏ rỗng thì nhiều, chuyện này cũng không biết làm sao cho được.

Không có nước lại không có màu mỡ thì chỉ có thể trông chờ vào may rủi.

Đoàn trưởng Trương thở dài, vừa định rời đi, quay người lại đột nhiên sững sờ.

“Ô, này là thế nào đây?”

Ông ấy đột nhiên nhìn thấy một mảnh ruộng, hẳn là mới gieo cách đây không lâu, nó vẫn còn là những cây con, tạo nên một sự tương phản rõ ràng với lúa mì đã mọc ở bên cạnh.

Mà ở bên trong mảnh ruộng kia cũng không giống nhau, góc phía bên trái mảnh ruộng nhỏ phát triển rất tốt, xanh tươi um tùm, ngược lại thì cây con ở nơi khác hơi thiếu dinh dưỡng.

Đoàn trưởng Trương nghĩ là do thời gian trồng khác nhau, ở góc bên trái được trồng trước nên phát triển tốt hơn, nhưng đến gần xem thì phát hiện còn có không ít ống trúc bị vùi trong cỏ.

Lúc đầu ông ấy không hiểu cái ống trúc để làm gì, khom lưng nhìn thử, hay thật, bên trong vậy mà có nước chảy!

Duỗi tay ra sờ, những chỗ này được quay quanh bởi ống trúc, đất cũng càng thêm ẩm ướt, tạo thành sự đối lập rõ ràng với những ruộng đồng khác.

“Cái ống trúc này là... tưới nước ư?”

Đoàn trưởng Trương quản lí ruộng đồng trong quân đội đã lâu như vậy, ông ta lập tức phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng bước như bay tới văn phòng.

Tiểu Vương thấy ông ấy đi mà quay lại, còn tưởng rằng có chuyện gì: “Đoàn trưởng Trương, ông…”

“Đừng nói chuyện!” Đoàn trưởng Trương lấy quyển sổ từ trong ngăn kéo ra, lật xem phát hiện quyển sổ này thậm chí còn không ghi rõ mảnh ruộng này thuộc về ai.

“Tiểu Vương, hơn hai mẫu đất phía ngọn núi Tây Nam giao cho ai thế?”

“Hình như là nhà của phó đoàn trưởng Hàn… vừa mới nhận chưa tới mấy ngày, còn chưa kịp đăng ký vào sổ…”

Không nói lời nào, đoàn trưởng Trương vội vàng bước ra ngoài, Tiểu Vương sửng sốt: “Ông lại đi đâu thế?”