Bây giờ không khắt khe việc nuôi gà, nhà nào cũng nuôi được, người cùng quê kia gật đầu, nói trong nhà mình mới ấp trứng, hỏi cô muốn bao nhiêu.
“Càng nhiều càng tốt!” Liễu Tố Tố lập tức nói, giờ không chỉ cần có ngũ cốc, mà còn cần có thịt, gà nuôi lớn làm thành thịt khô gà, có thể để được lâu dài.
“Được rồi, tôi quay lại xem thử.” Người cùng quê nói rồi rời đi.
Trần Nam nuôi gà ở nhà rồi nên không cần mua, vừa xem vải dệt vừa hỏi Liễu Tố Tố có muốn lấy một ít không.
“Chị không cần, chị không biết may quần áo.” Hơn nữa trong nhà vẫn còn. Nhưng nói đến đây, cô lại nhớ tới: “Tiểu Nam, việc may vá của em thế nào rồi?”
Trần Nam xua tay: “Em miễn cưỡng thì có thể may một bộ quần áo, nếu nói tay nghề tốt nhất ở nhà chúng ta, hẳn là chị dâu Lữ.”
“Chị dâu Lữ?”
“Đúng vậy, em sống cách nhà chị ấy không xa. Chị có muốn may quần áo không?”
Liễu Tố Tố gật đầu, thật ra cũng không phải may quần áo, cô muốn làm một cái mũ cho Hàn Cẩm, giống như cái mũ lưỡi trai vậy.
Nguyên do là bởi vì hiện tại cả ngày ở nhà với cô, Hàn Cẩm mới chịu bôi thuốc, nhưng vết thương trên mặt dù sao cũng là bị bỏng, phơi nắng không tốt, hơn nữa cảm giác cũng không được thoải mái, nếu có cái mũ chắc là sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, Liễu Tố Tố cũng muốn học cách may quần áo, bây giờ vải đã đắt, quần áo may sẵn lại càng đắt, nếu không tự học thì cũng quá tốn kém rồi.
“Vậy khi trở về chúng ta cùng nhau đi tìm chị dâu Lữ đi, tính chị ấy cũng khá tốt.” Trần Nam nói.
“Được.” Khi nói xong người cùng quê kia đã trở lại, ngoài hạt giống ngô còn có bốn con gà con, Liễu Tố Tố vui vẻ thanh toán tiền.
Thật ra cô còn muốn nuôi lợn, chờ khi thu hoạch xong mẻ ngô này, cùi bắp dùng để cho lợn ăn thì tốt không gì bằng, nhưng Trần Nam nói chỉ có đầu năm thì trang trại nuôi trồng kia mới cho bắt lợn con.
“Chờ sang năm, Tiểu Nam em cùng chị nuôi một con lơn nha?” Liễu Tố Tố nói.
Nuôi lợn thì mệt nhưng một con lợn lớn có đến hơn năm mươi kí, có thể phơi nắng làm thịt khô để cất, khi nạn đói đến thì ít ra cũng đỡ thèm, qua cơn nghiện thịt.
Mặc dù còn hơn một năm nữa mới xảy ra nạn đói, nhưng mọi thứ đều phải chuẩn bị từ sớm, dù sao vật tư cũng khan hiếm, khó có được đồ ăn thức uống.
“Được.” Thực sự Trần Nam cũng muốn nuôi lợn, khi bọn nhỏ trong nhà lớn lên, chúng sẽ ăn nhiều thịt, tự nuôi so với mua cũng tiện hơn.
…
Mua đồ xong thì từ chợ về nhà, Liễu Tố Tố lấy hết đồ ra đem đi cất, hạt ngô đem ngâm trong thùng gỗ, cẩn thận lấy gà từ trong sọt ra.
“Tiểu Cẩm, lại đây.”
Hàn Cẩm đang giúp Liễu Tố Tố xếp đồ, lập tức bước cẳng chân chạy tới, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Liễu Tố Tố ôm gà con vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, dì sẽ giao cho cháu bốn con gà con này. Cháu có thể chăm sóc, nuôi nấng chúng thật tốt không?”
Hàn Cẩm sửng sốt: “Giao cho cháu?”
“Đúng thế, giao cho cháu.” Liễu Tố Tố bắt gà về, không chỉ vì muốn ăn thịt, mà còn vì Hàn Cẩm.
Trẻ con đều thích động vật, đặc biệt là động vật con mới sinh ra vốn rất yếu ớt. Liễu Tố Tố đã giao con gà cho Hàn Cẩm, đồng nghĩa với việc cậu bé có một trọng trách mới trong thế giới này, cậu bé phải nghiêm túc chăm sóc chúng, mới có thể nuôi chúng lớn lên. Cậu bé là chỗ dựa duy nhất cho lũ gà con.
Điều này rất tốt cho tâm lý của Hàn Cẩm.
Những chú gà con mới nở chưa được mấy ngày mũm mĩm, cái miệng nhỏ vàng nhạt, nằm trong lòng bàn tay kêu ríu rít, Hàn Cẩm nghiêm túc nhìn chúng chằm chằm, trong đáy mắt hiện lên niềm vui sướng.
Nhưng ngay sau đó, cậu bé lắc đầu: “Dì ơi, cháu không được đâu, sẽ chết mất.”
Liễu Tố Tố hiểu ra cậu bé lo lắng mình nuôi gà con không tốt, cười nói: “Dì tin tưởng Tiểu Cẩm, với lại khi cháu bận quá cháu còn có thể nhờ sự hỗ trợ của em gái em trai cơ mà? Chúng nó chắc sẽ sẵn sàng giúp cháu.”
Đây là điều đã thúc đẩy cậu bé giao tiếp với mấy đứa nhỏ khác.
Tuy rằng bởi vì mình dặn dò, ba đứa nhỏ còn lại chắc sẽ sẵn sàng nhận anh trai Hàn Cẩm này thôi, nhưng Liễu Tố Tố hy vọng giữa anh em có thể có một mối quan hệ hòa hợp phát từ trái tim, để thực sự trở thành một gia đình.
Hàn Cẩm nhìn cục lông tròn nhỏ trong lòng bàn tay, suy nghĩ một chút, mạnh mẽ gật đầu: “Được ạ!”
“Thật ngoan!” Liễu Tố Tố bỏ gà con vào chậu, đưa cho Hàn Cẩm: “Đi chơi đi.”