Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 45: Đi Làm




Tô Du không ở nhà nghỉ ngơi, ngày hôm sau đã dậy thật sớm chuẩn bị đi làm. Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí khuyên thế nào cũng vô ích.

"Xin nghỉ mãi cũng không tốt. Chị còn muốn để hai đứa em sống một cuộc sống tốt. Sao có thể trễ nãi công việc được chứ. Không có chuyện gì đâu."

Vẻ mặt Tô Du chột dạ, thở dài nói, "Chỉ là cảm thấy cả người không có sức, gần đây ăn cháo bột bắp nhiều đến mức người cũng mềm nhũn. Đều do thân thể của chị quá kém. Nếu không sao các em ăn vậy cũng không bị sao. Chị như vậy là do thiếu dinh dưỡng thôi."

"Chị, chị có tiền không, em đi mua cho chị ít bánh bao thịt nhé."

Tô Tiểu Chí ngượng ngùng nói. Tiền để dành trong tay cậu ta đều tiêu hết vào đợt Tô Du nằm viện trước đó.

Tô Du cũng không có bao nhiêu tiền, những năm nay nguyên chủ nuôi em trai em gái, trong đó còn có một cô em thích phân bì, thỉnh thoảng còn muốn đi ra ngoài hẹn hò. Thật vất vả mới giữ được ít tiền, nhưng đều dùng hết cho việc kết hôn của Tô Đại Chí. Gần đây lại còn chưa phát tiền lương nữa, tiền còn lại cô định ăn chi lâu dài, không thể ăn một bữa no rồi các bữa còn lại chịu đói.

Nhưng mà nghĩ đến nhà lão Lưu sắp bồi thường cho mình thì cô dứt khoát móc ra ít tiền, "Chỉ có chút này, còn lại đều dùng hết vào việc kết hôn của Đại Chí rồi. Sớm biết tìm một cô vợ như vậy thì ban đầu chị giữ ít tiền, các em cũng không cần chịu khổ theo."

"Đều do anh hai!" Tô Tiểu Chí liếc nhìn Tô Đại Chí. Nếu không phải anh hai không biết cố gắng thì bây giờ cậu ta còn có thể đi theo chị ăn bánh bao lớn.

Chỉ chút tiền này cũng đã đủ cho chị ăn.

Tô Đại Chí bị đả kích đến mức đầu cũng không ngước lên được.

Phải nhanh chóng đi làm nên cũng không thời gian ra ngoài mua đồ. Tô Du ở nhà uống một chén cháo trắng mà Tô Lâm đặc biệt nấu cho cô, chờ hai anh em Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí ăn xong rồi thì cõng cô đi làm.

Trên đường, lúc đi ngang qua tiệm cơm, Tô Tiểu Chí lanh lẹ cầm phiếu lương thực và tiền đi vào trong tiệm cơm Quốc Doanh, cứ thế mua được cho Tô Du hai cái bánh bao thịt.

"Chị, chị ăn đi, còn nóng hổi." Tô Tiểu Chí nuốt nước miếng một cái.

Tô Du nhìn bánh bao thịt, cảm động đến ánh mắt đỏ lên, "Lần trước ăn bánh bao thịt vẫn là Tiểu Chí mua cho chị đó. Cũng ăn không ra mùi vị gì."

Vừa ăn vừa nói, "Chờ sau này phát tiền lương rồi thì chị cũng mua bánh bao thịt cho các em ăn."

Tô Tiểu Chí chép chép miệng, trong lòng cũng tính toán, chờ phát tiền lương rồi, mình cũng sẽ mua bánh bao thịt ăn. Thơm ngon cỡ nào.

Còn chuyện tiền lương cho chị giữ, cậu ta hoàn toàn không quan tâm, dù sao chị cũng sẽ không bạc đãi cậu ta. Cho dù chị cầm tiền lương thì khẳng định cũng sẽ cho cậu ta tiền tiêu vặt.

Tô Đại Chí càng cảm thấy giày vò, Tô Du nằm ở trên lưng anh ta ăn bánh bao thịt. Mùi thơm nức mũi truyền tới làm cho anh ta cảm thấy cái bụng mới vừa ăn no lại réo lên.

Tô Du nằm ở trên lưng anh ta, vừa ăn vừa nói, "Ai, người phụ nữ Lưu Mai đó cầm tiền của Đại Chí nhà chúng ta, còn không biết một ngày ăn mấy cái bánh bao nữa."

Tô Đại Chí: "..."

Người trong xưởng đều biết chuyện của Tô Du, phía công đoàn còn chuẩn bị sắp xếp người đến nhà Tô Du thăm cô, biết Tô Du tới làm còn cố ý đến tìm cô.

Nghiêm Tiểu Phương nói, "Sao chị lại đi làm, chúng tôi đều nghe nói hôm qua có người tìm chị gây chuyện. Nghe nói còn phải vào bệnh viện, hôm nay Trương ủy viên còn nói chuẩn bị đến nhà chị thăm thử đó."

Tô Du cười khoát tay, "Sao có thể gây thêm phiền phức cho xưởng được, tôi chỉ cần có thể cử động là sẽ đi làm. Tôi muốn học theo tinh thần của công đoàn, không thể kéo chân xưởng được." Sau đó ho khan khụ khụ, "Cán bộ Nghiêm, sách cô cho tôi mượn lần trước, tôi đều xem xong hết rồi. Lát nữa tôi trả lại cho cô."

"Hai cuốn đều xem xong rồi, nhanh vậy sao?" Cán bộ Nghiêm kinh ngạc nói. Mới có mấy ngày thôi mà.

"Tôi về nhà không có chuyện gì làm, buổi tối thắp ngọn đèn dầu mà đọc. Hơn nữa từ nhỏ tôi đã đọc sách nên đọc tương đối nhanh. Chuyện gì vừa học liền biết." Tô Du không chút đỏ mặt mà tâng bốc mình. Không có cách nào khác, điểm xuất phát của mình quá thấp, phải lấy bản lĩnh ra mới có thể cạnh tranh với người khác được.

Nghiêm Tiểu Phương nghe thấy Tô Du nói vậy, quả nhiên không nghi ngờ chút nào, ngược lại trên mặt đầy vẻ bội phục, "Đồng chí Tô Du, chị đúng là có bản lĩnh. Mặc dù tôi học cấp ba nhưng tôi cảm thấy năng lực học tập của mình cũng không quá cao."

Chính bản thân cô ấy so sánh với đồng chí Tô Du, thì cũng là số mạng tốt hơn chút mà thôi. Đồng chí Tô Du số khổ chứ nếu không bây giờ đáng lẽ sẽ rất ưu tú.