Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi

Chương 46: Người Không Bằng Thịt 2






Lúc này trong nồi có vài miếng thịt lợn, đùi gà, chân gà và cánh gà, còn có cả trứng gà.

Bên cạnh còn đặt rong biển và tàu hủ ky, hẳn là chờ một chút nữa mới có thể cho vào nồi."Bà, ăn thịt." Anh trai đã chủ động bưng một cái bát tới, hai tay cậu bé cầm bát đặt lên bếp, xem bà cậu bé vớt ra ba miếng thịt, lại vớt thêm hai quả trứng gà chia làm sáu miếng, cuối cùng cẩn thận đổ một chút nước thịt kho lên."Bưng đi ăn đi, nhưng đừng lắc nữa." Tống Úc Hòa khoát tay ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng rời đi, còn mình thì thả rong biển và tàu hủ ky vào nồi."Ăn thịt đi." Anh trai hoan hô một tiếng, rồi cảm ơn và cầm bát dẫn Hàn Ngang và Hứa Nặc ra ngoài ăn thịt.Nhìn đứa nhỏ tung tăng chạy ra ngoài, Tống Úc Hòa vội vàng lớn tiếng gọi: "Mấy đứa chạy chậm một chút coi chừng ngã, cẩn thận rơi thịt trong bát."Hứa Nặc: "...!"Bọn họ còn không bằng mấy miếng thịt sao?Hơi thái quá rồi!**Ba đứa nhỏ vừa đi, Tống Lam Thư cũng bưng rau đã rửa sạch vào phòng bếp.


Tống Úc Hòa vội vàng nhận lấy, bà nhìn Tống Lam Thư đang giúp đỡ trước sau thì hỏi: "Lam Thư à, Vĩnh Cương có nói với cháu chuyện đi theo quân đội không?""Đã nói rồi, anh ấy nói đó là đặc thù của binh chủng, người nhà không thể tùy tiện đi theo quân đội, anh ấy còn chưa đạt được yêu cầu đi theo quân đội." Tuy trong lòng Tống Lam Thư có chút thất vọng, nhưng bà ấy cũng biết tầm quan trọng của vấn đề.

Nếu cấp trên có quy định như vậy thì chắc chắn chính là có đạo lý của họ, cũng không thể bởi vì bà ấy muốn chồng con cái nhớ cha mà có thể dễ dàng thay đổi.

Đôi khi bà ấy cũng muốn hai cha con không đi nhập ngũ sẽ như thế nào, nhưng sau khi nghĩ đến thì cũng là như vậy.

Cho dù như thế nào, bà ấy cũng sẽ ủng hộ sự lựa chọn của Hàn Vĩnh Cương."Thì ra là như vậy." Tống Úc Hòa không hỏi thêm nữa, cũng sợ chạm vào chỗ thương tâm của Tống Lam Thư. Bà mỉm cười an ủi: "Ở nhà cũng được, dù sao mỗi năm Vĩnh Cương đều sẽ trở về, chúng ta ở nhà còn có thể ổn định hậu phương cho bọn họ."Hàn Vĩnh Cương tốt xấu gì mỗi năm cũng có thể trở về, nhưng Đồng Tử Viễn hơn một năm cũng chưa trở về, lần trước hỏi ông ấy, ông ấy cũng nói đang bận tạm thời không về được, đợi đến lúc rảnh nhất định sẽ trở về thăm bà.


Con trai nghĩ đến việc tạo dựng sự nghiệp để làm hậu thuẫn cho cuộc sống đàng hoàng của mình, nhưng trong lòng bà ấy lại mong muốn cả nhà được đoàn tụ bình an.

Sau khi trải qua chuyện của chồng cũ, bà không thực sự ủng hộ con trai lớn đi bộ đội, nhưng con trai bà muốn đi mà đất nước cần, nên cho dù không muốn bà ấy cũng phải ủng hộ anh ta.Bà là một người đến từ chiến tranh, biết rằng sự ổn định bây giờ không phải là dễ dàng.

Thời điểm này không phải lúc tất cả mọi người là lính, nhưng luôn luôn phải có người gánh vác trách nhiệm trong tương lai.

Nếu người đó là con trai bà, bà sẽ tự hào về con trai mình ngay cả khi bà không muốn.Cũng may đứa trẻ Tử Viễn kia cũng giống như cha nó.Cũng may, Ái Quốc và Hồng Trang không giống như cha của chúng.


Nếu giống như ông Hứa, bà có thể sẽ chết.Đang nghĩ đến ông Hứa thì Tống Úc Hòa chợt nghe Tống Lam Thư nói: "Thím, mấy ngày trước cháu nghe nhà họ Hứa bên kia nói Vương Đại Nữu sắp sinh, Vương Đại Nữu còn nói thím sẽ trở về chăm sóc bà ta ở cữ?""Cô ta muốn cái rắm." Tống Úc Hòa trợn trắng mắt, miệng bĩu môi lạnh nhạt nói: "Chỉ có quan hệ giữa chúng tôi và ông lão bên kia mà còn muốn tôi đi chăm sóc cô ta ở cữ? Cô ta nghĩ sao vậy? Nửa hào cũng không có liên quan đến tôi còn muốn tôi đến chăm sóc trong lúc ở cữ, nằm mơ giữa ban ngày à."Tống Lam Thư nhịn không được mà bật cười, có điều vẫn không quên nhắc nhở bà: "Bên kia nói thím làm mẹ chồng, chăm sóc con dâu là chuyện nên làm, cũng không thể để cho đàn ông trong nhà chăm sóc.

Cháu cân nhắc nếu thím không về thì cô ấy có thể sẽ làm loạn, thím xem có phải nên lên kế hoạch trước hay không?"Tống Úc Hòa trầm ngâm trong chốc lát, lập tức cởi tạp dề xuống đặt ở một bên bàn: "Lam Thư, cháu canh chừng nồi giúp thím một lát, thím đi ra ngoài một chuyến."Nói xong bà hấp tấp đi ra ngoài, Tống Lam Thư cũng chỉ kịp đáp một tiếng.

Nhìn bà hùng hổ bước ra khỏi cửa đã thay đổi dáng vẻ, ý cười của Tống Lam Thư càng sâu.Thời gian này bà ấy đi theo thím Tống học được không ít, cái khác không nói, chỉ cần đối phó với nhà cũ nhà họ Hàn bên kia là đủ rồi.Thím Tống, thật đúng là một người tuyệt vời..