Ngưu Ngưu không nói gì, ban nãy Ngưu Ngưu vừa đi ra ngoài tìm một phương vị tốt, vẫn là nhịn không được quên đi việc bói cho các huynh đệ. Nhưng vì lời nói của đại tiên mà không dám thi hành, biết là mười một huynh đệ tự có cái phúc riêng của họ, những người bên cạnh cũng là những kẻ rất mạnh mẽ. Chính là khi tính toán đến nơi đó thì nghe Hồ công công kêu lên một tiếng từ xa, vội vàng thi triển thuấn di thuật chạy đến, thấy ngay bộ dáng tình mê tâm hồn, cấp hỏa công tâm của Hạ Hầu Hiên.
Trong lòng Ngưu Ngưu thầm thở dài. “Tên gia khỏa này rõ ràng khi làm hoàng đế còn có vài phần khí thế, tại sao những chuyện liên quan đến ta đều bnết thành như thế này. Quả nhiên yêu nhiều thì tâm can sẽ loạn.” Mặc dù Ngưu Ngưu nghĩ như thế nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Lấy khăn từ phía nhóm thái giám, Ngưu Ngưu tự mình lau vết máu trên mặt Hạ Hầu Hiên, nhịn không được lắc đầu nói:
– Nhìn một kẻ đầy tiền đồ như ngươi giờ thì huyết lệ đều tuôn, nói ra thật không biết là dọa được bao nhiêu người.
Đến tận giờ phút này, Hạ Hầu Hiên mới dám tin tưởng bên người mình chính thật là Ngưu Ngưu. Nước mắt Hạ Hầu Hiên lại chảy, túm tay Ngưu Ngưu nói:
– Ta… ta cũng không biết, ta nhìn thấy trên giường chỉ còn sự trống rỗng, nghĩ đến ngươi đã bỏ đi. Ta… ta giống như cả trái tim đều đã bị mất đi, giống như… không còn là chính mình nữa.
– Cho dù ta đi rồi, ngươi sẽ không đem ta bắt trở về sao? Quan Ải kia chẳng lẽ không phải tri kỷ hảo hữu của ngươi? Ngươi là hoàng đế, bên người có thiên thần bảo hộ, sẽ đem ta bắt về ngay. Ta cũng không có biện pháp trốn đi, sẽ bị nhốt lại, bị ngươi độc chiếm.
Ngưu Ngưu hừ một tiếng, cùng lúc đó vươn một bàn tay đặt ở trên lưng Hạ Hầu Hiên độ khí, lập tức làm cho chân khí trong người Hạ Hầu Hiên nghịch mạch chuyển lưu, đem đến thương tổn không nhỏ cho Hạ Hầu Hiên.
– Ta… ta làm sao lại muốn như thế?
Hạ Hầu Hiên than nhẹ.
– Tuy rằng ta nghĩ đến rất nhiều biện pháp lưu ngươi lại, thậm chí trong đó còn có không ít những thủ đoạn bất lưu tình. Nhưng ta làm sao nhẫn tâm nghịch ý tử của ngươi. Càng không cần bàn tới chuyện Quan Ải ra tay tổn thương ngươi. Nói đi nói lại cũng là do ta sai. Nếu không phải tối hôm qua ta đối với ngươi cường bạo, ngươi sẽ không đi. Ta.. ta chỉ biết oán chính mình. Ngưu Ngưu, ta thề, ta tối qua là say rượu thật. Ta… ta cái gì cũng không biết.
Ngưu Ngưu nhìn trời rồi nhìn Hạ Hầu Hiên đầy xem thường. “Đây thật sự là đế vương nhân gian sao? Đến lão thiên gia còn giúp ngươi. Nếu không phải tối qua ngươi đối với ta cường bạo, hiện tại ta đã ngàn dặm bên ngoài.” Bất qua lời này Ngưu Ngưu đương nhiên sẽ không nói ra, nếu không chỉ e tên gia khỏa Hạ Hầu Hiên này sẽ đắc ý vênh váo.
– Tốt rồi, tốt rồi. Hoàng thượng, người cũng đừng lo lắng. Tiểu Hoàng công tử đã đáp ứng không đi, người nên ăn điểm tâm đi thôi.
Hồ công công gạt lệ trên mắt tiến đến. “Thật sự là tình cảm cảm thiên động địa a. Tuy rằng Tiểu Hoàng công tử là nam nhân nhưng Hoàng thượng đối với công tử ấy yêu quý khắc sâu như thế. Nam nhân thì có gì chứ, dù là làm nam hoàng hậu cũng không có gì không ổn. Thực là cảm động chết người nha.”
Ngưu Ngưu nghĩ thầm: “Ta vào lúc nào nói rằng sẽ không đi.” Bất quá Ngưu Ngưu nhìn thấy đôi mắt của Hạ Hầu Hiên – một đôi mắt trông mong chờ đợi, không khỏi cười khổ, thầm nghĩ quả thật là đi không được. Người đời đều nói tình sâu như biển, tình cảm này như lửa bén cỏ khô, sâu như biển cả, muốn nhổ bỏ cũng không bỏ được.
Hạ Hầu Hiên không biết chính mình đánh bậy đánh bạ, mượn rượu dùng sức giúp bản thân lưu lại được Ngưu Ngưu, còn tưởng rằng Ngưu Ngưu đối với mình cũng là tình thâm ý trọng, luyến tiếc không nỡ rời đi. Bởi vậy cảm động sâu sắc. Sau này mỗi ngày trừ bỏ thời gian phải xử lý quốc sự còn lại đều bên cạnh Ngưu Ngưu phong hoa tuyết nguyệt, vừa cặn mấy hôm nay Quan Ải phải ở lại trong phủ chăm sóc Kê tinh, bình thường cũng không tìm đến hoàng cung, thật đúng là tiêu diêu tự tại.
Cứ như thế đã qua hai tháng, bởi vì Ngưu Ngưu cùng Hạ Hầu Hiên có loại quan hệ này nên Ngưu Ngưu không dám đi gặp hảo huynh đệ Kê tinh, cũng không đi ra khỏi cung. Huống chi mấy ngày nay Ngưu Ngưu bỗng nhiên khó chịu, không còn thích thực vật như trước nữa, thường còn có cảm giác ghê tởm, không thể không ăn một tí điểm tâm mà dùng. Hạ Hầu Hiên nghĩ Ngưu Ngưu bị bệnh, một tấc cũng không rời tay, muốn thay Ngưu Ngưu gọi ngự y. Ngưu Ngưu nói không cần, thân thể của chính mình chẳng lẽ mình không rõ. Nguyên lai chỉ vì Ngưu Ngưu tâm cao khí ngạo, nghĩ mình đường đường là yêu tinh ngàn năm, nếu bị bệnh chỉ có thể là do ăn vào món gì đó, cơ mà vì ăn mà bị bệnh thì khác gì chọc cười người ta, thế nên kiên quyết không chịu gọi ngự y.
Chính là tới một ngày kia, Ngưu Ngưu phát hiện ra chẳng muốn ăn gì cả, ăn vào liền phun ra. Hạ Hầu Hiên có chút đừng ngồi không yên. Lần đầu tiên Hạ Hầu Hiên sinh ra ý định thách thức, nếu Ngưu Ngưu không xem ngự y, Hạ Hầu Hiên sẽ không ăn cơm. Mấy ngày nay ngày đêm lo lắng cho Ngưu Ngưu, cơm ăn không đủ, ngủ cũng không yên, cực độ lo âu, lá gan của Hạ Hầu Hiên cũng vì thế mà lớn lên.
– Không được. Ta nói không gọi, ngươi dám gọi tới thử xem.
Ngưu Ngưu nghe xong lời nói của Hạ Hầu Hiên, thì trở nên lạnh lùng, phủ định ngay.
– Lần này không thể nghe theo ngươi, ta phải gọi ngự y đến.
Hạ Hầu Hiên quyết định bất cứ giá nào cũng không thể để Ngưu Ngưu tùy hứng nữa. Bệnh ở trên người Ngưu Ngưu nhưng đau tâm can của Hạ Hầu Hiên.
– Ngươi muốn tạo phản sao?
Ngưu Ngưu hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Hầu Hiên. Ngay sau đó chỉ thấy người yêu đứng lên, dĩ nhiên là hắn chuẩn bị đi tạo phản.