Ngưu Ngưu bị chuyện nghiêm trọng này đả kích, trong đầu ong ong những suy nghĩ hỗn loạn. Ngưu Ngưu muốn tĩnh tâm hạ một quẻ cho các huynh đệ. Lúc trước Ngưu Ngưu chưa bao giờ bói quẻ cho các huynh đệ vì xuống núi hồi bọn họ không nên có chút ít liên hệ. Còn nữa, Ngưu Ngưu tuy biết rằng các huynh đệ khá ngốc nhưng cũng không nghĩ rằng sẽ ngốc đến mức mới có mấy ngày đã bị người ta ăn vào bụng. Dù gì đi chăng nữa cũng là yêu tinh ngàn năm mà.
Ngưu Ngưu nghĩ như vậy, năm ngón tay thon dài muốn cử động nhưng mà ngay sau đó, phía dưới truyền đến một trận đau nhức, tức thì khiến suy nghĩ Ngưu Ngưu bị đánh tan. Ngưu Ngưu lúc này mới nhớ ra hoàn cảnh của bản thân không có khả năng lo lắng cho người khác. Đại não Ngưu Ngưu một phen trống rỗng. Chẳng lẽ thân đồng tử của mình… cứ như thế bị phá sao? Chẳng lẽ… là thiên ý, khiến cho mười hai yêu tinh của Vu Ẩn sơn không thể phi tiên ư?
Vì quá mức kinh ngạc, Ngưu Ngưu quên cả phản kháng. Điều này chính là tiện nghi của Hạ Hầu Hiên. Một thanh trường thương (=))) ở trong cơ thể Ngưu Ngưu đấu đá lung tung, khiến Ngưu Ngưu đau khổ đến không nói nổi. Dù sao cuối cùng cũng không có khả năng dừng lại nữa, chẳng thà phối hợp tên hỗn đản Hạ Hầu Hiên này để làm cho bản thân bớt chịu đau. Ngưu Ngưu dù sao cũng là Ngưu Ngưu, tuyệt đối biết phân nặng nhẹ.
Trên trời trăng sáng gió thanh, hai vị nữ tử nhất bạch nhất lục cười cười đứng trên đám mây nhìn xuống. Lục y nữ tử che miệng cười nói:
– Chậc chậc, thật là một kẻ cố chếp. Nếu không có chủ ý tuyệt vời của tỷ tỷ, dùng chuyện của mười một tên yêu tinh kia đánh thức Ngưu Ngưu thì Hạ Hầu Hiên đời này không biết có cơ hội như vậy hay không?
Bạch y nữ tử ôn nhu cười, nhẹ giọng nói:
– Có, khẳng định sẽ có. Nhưng ít ra cũng phải năm năm sau. Ta hiện giờ bất quá đem kết quả của mười một yêu tinh kia nói ra cho Ngưu Ngưu mà thôi. Nếu không thì với tâm trách nhiệm cùng sứ mệnh của Ngưu Ngưu tuyệt đối không thể khiến cho Hạ Hầu Hiên thực hiện được ý định. Ai, ta cũng là không có biện pháp, làm gì có lý lẽ nào thượng giới tiên nhân đối đãi như thế với yêu tinh hạ giới. Nhưng mà ông nội của Hạ Hầu Hiên vài canh giờ trước tìm ta trút giận vài lần. Nói cái gì mà Ngưu Ngưu thông minh quá, tôn tử của hắn không thể có tiện nghi, lại oán giận vì sao những yêu tinh đáng yêu ngoan ngoãn khác đều đã bị người ta ăn mất rồi. Ta cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng việc làm của chúng ta từ trước đến giờ, lão gia khỏa kia cũng biết đến rồi.
Lục y nữ tử bĩu môi nói:” Chính là tà môn, chẳng lẽ kia lão gia khỏa này vài cái canh giờ không làm khác, liền trành trứ hắn tôn tử xem sao? Bằng không sao vậy sẽ biết như thế rõ ràng?” Nói xong, chỉ thấy áo trắng nữ tử vẻ mặt nhận thức đồng nhìn về phía chính mình, mỉm cười nói:” Cũng không phải là thôi, bằng không ngươi cho là giống hắn như vậy nhàm chán lão gia khỏa, còn có thể có khác sự khả làm sao? Tốt lắm, cuối cùng một cái yêu tinh giải quyết, chúng ta mau trở về đi thôi, ta mấy ngày này đều mệt mỏi.”
Lục y nữ tử bĩu môi nói:
– Chuyện tà môn thế này… Chẳng lẽ lão gia khỏa kia vài canh giờ trước không làm gì, nên đi xem tôn tử của hắn chắc? Bằng không sao lại biết rõ ràng thế.
Nõi xong chỉ thấy bạch y nữ tử vẻ mặt ta-đã-biết nhìn về phía lục y nữ tử, mỉm cười nói:
– Còn nói được sao? Ngươi cũng giống lão gia khỏa ấy, nhàn rỗi không có việc gì làm đều nhìn bọn họ hay sao? Được rồi, yêu tinh cuối cùng đã giải quyết, chúng ta mau trở về thôi, ta mấy ngày này đều mệt mỏi.
Hai người phiêu nhiên bay đi xa, mà bên dưới đám mây, trong tẩm cung, cảnh xuân sắc vẫn còn đang tiếp diễn.
Ngưu Ngưu tuy là thân thể của yêu tinh, nhưng Hạ Hầu Hiên lại là một thân cường tráng, còn là uống rượu đến không biết nặng nhẹ. Bởi thế sau khi xong xuôi, thân thể Ngưu Ngưu cũng phát trầm, một lòng nghi hoặc cùng tiếc nuối dày vò. Không đến một lát sau Ngưu Ngưu đã trầm trầm ngủ, trước khi ngủ còn hiện ra một ý tưởng: “Tên Hạ Hầu Hiên chết tiệt xem ta ngày mai làm sao thu thập ngươi. Còn có mười một thằng nhãi con ngốc nghếch kia, rốt cuộc vì cái gì các ngươi biến thành như thế. Chẳng lẽ mười hai yêu tinh Vu Ẩn sơn chúng ta lần này hạ phàm là sai, cuối cùng toàn quên bị diệt vong. Ô ô ô, không cần mà, ngàn vạn lần không cần mà.
Kỹ thật Ngưu Ngưu cũng không là nghi hoặc. Đến kẻ khôn khéo nhất trong mười hai yêu tinh còn không kiên trì nổi để bị Hạ Hầu Hiên ăn đến mạt tịnh. Huống chi bọn huynh đệ kia vừa tham vừa dốt kia. Cũng may Ngưu Ngưu còn không biết quá trình các vị huynh đệ bị người ta câu dẫn. Bằng không Ngưu Ngưu chắc sẽ tức đến hộc máu. Các huynh đệ đáng thương của Ngưu Ngưu chỉ bời vì một khúc xương, một đám cỏ xanh liền đem chính mình dâng lên tận miệng của người ta.
Ngưu Ngưu tỉnh lại là đã buổi trưa ngày hôm sau. Ngưu Ngưu thấy Hạ Hầu Hiên đang gắt gao giữ chặt lấy bàn tay của mình, và còn đang nằm ngủ bên cạnh mình. Ngưu Ngưu nhìn sắc trời, nhíu màu nói:
– Hạ Hầu Hiên, đứng lên. Ngươi hôm nay không vào triều sao? Đã trưa rồi đó.
Lời còn chưa dứt liền có một thái giám gương mặt rất chi khách khí tiến vào. Đó là Hồ công công, hắn kinh hỉ nói:
– Ôi, Tiểu Hoàng công tử, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Ngươi không biết hoàng thượng rạng sáng tỉnh lại liền choáng váng. Muốn rửa mặt chải đầu cho Hoàng thượng để Người vào triều cũng không chịu. Hoàng thượng giữ chặt lấy tay ngươi, chết cũng không buông ra. Ngươi cũng biết hoàng thượng tối qua quá say, sáng nay đau đầu một trận. Ngự y phải châm cứu thì mới chịu ngủ đi. Nhìn did, tay này không chịu buông ra đâu.
Ngưu Ngưu gật gật đầu, chủ mục nhìn Hạ Hầu Hiên, chỉ thấy Hạ Hầu Hiên mặt mày nhăn nhó, trên mặt tựa hồ còn lưu lại biểu tình hoảng sợ. Chắc là hắn biết mình đã phạm sai cho nên sợ Ngưu Ngưu tỉnh lại sẽ bỏ hắn mà đi. Lắc lắc tay, rút tay ra thật nhanh, hất ra cũng không được. Ngưu Ngưu thầm nghĩ tên gia khỏa này kiếp trước phải chăng là con cua thành tinh. Cái này không phải là tay, mà là càng cua nha.
Nguyên bản muốn đem một cước đá văng tên hỗn đản này. Nhưng Ngưu Ngưu là yêu tinh ngàn năm tu luyện nha, nếu đá hắn thì khác gì… Chỉ có thể sinh khí thôi. Nhưng khi Ngưu Ngưu thấy biểu tỉnh lo lắng không an ổn khi ngủ của đối phương, tâm liền mềm đi. Ngưu Ngưu vươn tay vuốt nhẹ đôi lông mày kia thế là đôi lông mày liền dần dần giãn ra. Ngưu Ngưu thở dài. “Thiên ý a, đây là thiên ý. Thiên ý như thế, ta có năng lực gì, biện pháp gì chứ? Hiện tại việc cần làm là tính xem cát hung (tốt xấu) cho các huynh đệ. Mà rốt cuộc tên nam nhân này bị sao vậy chứ?