[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Ngưu Khí Trùng Thiên

Chương 2




– A, quả nhiên là mỹ nhân.

Hạ Hầu Hiên hưng phấn vỗ đùi, đặt Ngưu Ngưu ngồi ở ghế trên, bắt đầu kích động họa tranh…..

Lão thái giám nhìn sắc trời bên ngoài, nhỏ giọng nói:

– Hoàng Thượng, nên thiết triều thôi. Không bằng buổi tối họa tiếp……

Lời còn chưa dứt đã bị Hạ Hầu Hiên phất tay ngăn cản, hưng phấn nói:

– Truyền dụ xuống, hôm nay miễn chầu, trẫm lúc này rất có cảm hứng, nhất định phải nhanh nhanh họa xong bức tranh này, trời ạ, đây là bức tranh trung tiên tử sống, đã đến giúp trẫm giúp một tay! Thật đẹp, thật sự là vô cùng đẹp.

Ngưu Ngưu mỉm cười, thầm nghĩ thật là chủ sao tớ vậy. Tiểu thái giám kia đem ta nói thành hồ ly tinh, sau lại tin ta là liễu thụ tinh. Hoàng đế này lại cho ta thành bức tranh trung tiên tử sống lại. Nếu bọn họ biết ta kỳ thật là ngưu tinh, không biết sẽ có biểu tình gì……

Hạ Hầu Hiên một bên tán thưởng một bên múa bút, thẳng đến khi mặt trời lên quá đỉnh đầu đã hoàn thành một bức. Y chính mình nhìn lại, sau đó lại ngó kỹ Ngưu Ngưu, lắc đầu thở dài, tùy tay quẳng bức họa kia vào một góc, tiếp theo lại phô khai (lấy ra) giấy Tuyên Thành, cẩn thận họa một bức khác. Vậy nhưng ban ngày trôi qua, cứ xong một bức lại ném một bức, lão thái giám dâng ngự thiện, hắn cũng không dùng, chính là nhìn kỹ Ngưu Ngưu, một bên trên giấy đồ vẽ loạn mạt.

Hồ công công nhìn Hạ Hầu Hiên lớn lên, gặp cảnh như thế sao lại không đau lòng, lắc đầu thở dài đi ra ngoài, một bên nói:

– Ai, ma chướng, không có biện pháp, chính là như vậy… Họa đi họa lại, xem ra không họa được bức tranh hài lòng nhất là không chịu bỏ qua.

Vừa nói vừa bước qua phòng ở, tới cửa lớn, vẫn là có chút lo lắng, đầy cõi lòng ái ngại hướng trong phòng nhìn thoáng qua, rồi mới phe phẩy đầu đi ra.

Hạ Hầu Hiên mấy năm nay thường xuyên trau dồi kỹ thuật, tự nhận là cũng có không ít tiến bộ, trước đó chỉ cần đúng là tiểu mỹ nhân hắn cũng đã họa được không ít bức vẽ tự khiến mình vừa lòng, nhưng mà duy nhất với mỹ nhân đẹp nhất hắn từng gặp qua này, tại sao lại không thể họa được bức tranh vừa ý??? Chính là đang lúc càng gỡ càng rối, rốt cuộc không biết nên làm thế nào, đột nhiên thấy tấm giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng đáp xuống bàn tay thon dài trắng nõn, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy Ngưu Ngưu không biết khi nào đã bước tới bên người.

– Làm gì? – Hạ Hầu Hiên có chút ngẩn người, một thái giám nhỏ nhoi dám lặng lẽ đi đến bên người hoàng thượng, còn ngăn cản y tiếp tục vẽ tranh,việc này đối với Hạ Hầu Hiên quả là chưa từng nghe qua……

– Không cần vẽ, nếu là bức tranh không được vừa lòng, cần gì phải bức bách chính mình đâu?

Ngưu Ngưu thanh âm ôn nhu nói, nhưng trong giọng nói lại dẫn theo điểm không ủng hộ, hắn trong mắt cũng có chút ý tứ trách cứ. Không đợi Hạ Hầu Hiên nói chuyện, hắn liền nói tiếp:

– Hoàng Thượng, ta tiến cung chưa lâu, nhưng ta biết ngươi là hảo hoàng đế. Thân là vua một nước, chẳng lẽ lại không lấy thiên hạ vạn dân chi phúc, dân giàu cường quốc làm nhiệm vụ của mình? Nho nhỏ trò đùa thắng thua, làm sao chừng luận Dù là hôm nay Hoàng Thượng ngài có thể một lần nữa thi đấu thắng được hắn, nhưng mà quốc kế dân sinh lại kém chi quá xa, khi đó phải làm như thế nào?

Ngưu Ngưu ở Vụ Ẩn Sơn làm đại ca ca trông nom mọi người, cho nên cho dù đối mặt Hạ Hầu Hiên, hắn cũng giống nhau ở khí chất lãnh đạo. Bởi vì trên người hắn cũng có khí chất này, nếu là người khác đối Hạ Hầu hiên vậy, sớm đã bị y một cước đá văng, vị tất phải lo lắng thương hương tiếc ngọc. Nhưng đối thanh âm ôn nhu khuyên nhủ, mang theo chút vị trách móc của Ngưu Ngưu, vị Hoàng đế sắc bén trước nay lại nửa cái uy phong không có, giật giật nói:

– Không đến mức…… không nghiêm trọng vậy, quốc kế dân sinh đi, trẫm…… Trẫm thống trị quốc gia tốt lắm a.

– Ngàn dặm chi đê bị hủy bởi nghĩ huyệt (xây thành trăm năm bị đổ chỉ vì một viên đá), Hoàng Thượng tự giác, vốn cũng đích xác không thể tính toán. Nhưng mà ngươi đã mười năm nay, cứ tới ngày rằm chính là lại như thế, hoặc chậm trễ lâm triều, hoặc cơm nước không lo, có thể nói là đã nhập ma đạo. Ngươi hiện tại còn trẻ, thượng hạ có thể khống chế. Nhưng nếu tiếp tục kéo dài theo tuổi thọ, việc tốt thủy chung không thể duy trì, quốc gia sẽ dần dần thối rữa, nhất định có ngày ngươi không còn khống chế được đại cục. Đến lúc đó, quân vương hoa mắt ù tai, dân chúng còn có gì yên vui tận hưởng cuộc sống, thiên hạ nào lại có thể thái bình thịnh thế, chẳng lẽ không nghe nói đến mê muội mất cả ý chí sao? Huống hồ việc mười năm trước, đúng là Hoàng Thượng còn thật sự tài giỏi, làm hoàng đế cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, liền đó hậu đức trị quốc bốn chữ có thể. Hoàng Thượng nghĩ lại xem, bây giờ không phải là chính mình ngồi đây đùa giỡn với đại cục sao?

Hạ Hầu Hiên buông bút, còn âm trầm nhìn Ngưu Ngưu, bỗng nhiên khẽ cười, trầm ngâm nói:

– Nói được lắm, trẫm thường nghe nói có nghi thức rẩy nước tẩy trần (giác ngộ đạo lý), còn nói hơn mười năm đèn sách, trẫm còn không cảm thấy gì, hôm nay mới chính thức đã biết, nguyên lai thế gian thực sự có chuyện này. Ngươi tên là gì?

Y vừa nói vừa thu thập giấy Tuyên Thành cùng bút lông trên bàn, sau đó bước xuống bậc thang.

– Ta họ Hoàng, tên Ngưu.

Ngưu Ngưu tuy là người phong nhã, nhưng mà từ trước đến nay luôn vi ngạo mình là Ngưu tinh, cho nên hắn một chút cũng không cảm thấy được cái tên Ngưu này có cái gì không tốt.

Cũng bởi vậy khi hắn thấy Hạ Hầu Hiên ở bậc thang có chút lảo đảo, cũng không ý thức được đây là do bị chính tên mình dọa, ngược lại tiến lên đỡ lấy Hạ Hầu Hiên, lắc đầu nói:

– Nhìn xem đi, ngọ thiện cũng chưa ăn, liền đói thành như vậy, theo lý thuyết cũng không nên a, chẳng lẽ ngươi liền tối hôm qua bữa tối đều không ăn?

Hạ Hầu Hiên cố nặn ra nụ cười:

– Không phải…… Trẫm là vì tên ngươi … hình như có chút kinh người.

Y thấy Ngưu Ngưu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, vì thế lại tăng thêm ngữ khí bổ sung rõ một câu:

– Ngưu, cái tên đặc biệt ah, trẫm thật sự là rất kinh hỉ, sống hơn hai mươi năm, chưa từng nghe thấy loại tên hoạt bát sinh động thế này….