[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Ngưu Khí Trùng Thiên

Chương 10




Hạ Hầu Hiên ôm bụng đầy tức giận đi đến cung của Tiếu phi. Tiếu phi vốn là một người ôn nhu, sở hữu một nét đẹp đầy thu hút, cho nên dù Hạ Hầu Hiên đã gặp Ngưu Ngưu rồi nhưng vẫn đối với nàng có chút coi trọng. (Vì nàng đẹp và tốt, Hiên ca mới tới chỗ nàng, chứ gặp em khác, chắc gì Hiên ca đã đi) Hơn nữa với cá tính của nàng, Hạ Hầu Hiên có giá lâm thì cũng không phô trương, chỉ lẳng lặng đón Hạ Hầu Hiên tiến vào. Trên bàn cũng chỉ có điểm tâm và trà thượng đẳng, không còn đồ vật gì khác.

Thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Hạ Hầu Hiên, Tiếu phi thập phần khó hiểu, muốn lên tiếng hỏi lại sợ va chạm đến tôn nghiêm của hoàng đế. Trong khi Tiếu phi còn đang nghi hoặc thì Hạ Hầu Hiên đã hỏi:

– Li nhi, ngươi nói trẫm nghe một nam nhân ở tình huống nào thì có thể nhanh nhất và dễ dàng nhất chiếm được tâm của giai nhân.

Li nhi là nhũ danh của Tiếu phi, từ trước đến giờ Hạ Hầu Hiên đều gọi nàng như thế. (Tên đầy đủ của Tiếu phi chắc là Tiếu Li*. Ta thấy cái tên này có chút kì lạ.:3)

Tiếu phi đầu tiên là có chút sửng sốt, tiếp theo cười nói:

– Hoàng thượng đang để ý đến ai sao? Nếu hỏi nam nhân làm sao theo đuổi giai nhân, thần thiếp không biết. Chẳng qua thường ngày hay xem kịch nam**, thần thiếp cảm thấy “anh hùng cứu mỹ nhân” là phương thức tốt nhất có thể đả động tâm của giai nhân. Xem trong các vở kịch, toàn là anh chàng nào đó cứu một vị tiểu thư rồi hai bên thành đôi.

Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Hạ Hầu Hiên đột nhiên nhảy dựng lên, cầm lấy tay Tiếu phi hôn mấy cái, kích động chạy ra ngoài thực hiện kế hoạch. Kể cả điểm tâm mà Tiếu phi đã chuẩn bị cũng không động đến. Cũng may là Tiếu phi không phải là loại người hẹp hòi, không để ý rằng mình chẳng phải là người mà Hạ Hầu Hiên sủng ái. Tiếu phi thấy Hạ Hầu Hiên chạy đi, chỉ cười lắc đầu, ngồi xuống tiếp tục nữ công.

Ai ngờ chỉ chốc lát sau, Hạ Hầu Hiên hổn hển chạy trở về. Việc đầu tiên Hạ Hầu Hiên làm là ngồi đối diện với Tiếu phi cười hắc hắc đầy nham hiểm. Sau khi dọa Tiếu phi giật mình, Hạ Hầu Hiên mới nắm lấy tay Tiếu phi, kiên định nói:

– Li nhi, trẫm đã trở lại. Bởi vì trẫm phát hiện, trong hoàng cung này muốn trình diễn một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” thì chỉ có thể dựa vào nàng. Lại đây, nàng lại đây, trẫm sẽ kể kế hoạch chi tiết cho nàng nghe.

Hạ Hầu Hiên cùng Tiếu phi ở Tiêu Dao cung mật nghị xong thấy thật mỹ mãn, nên vui vẻ trở về. Vốn muốn đến nơi ở của Ngưu Ngưu nhìn xem, nhưng lại tưởng tượng rằng vì mình để lại ấn tượng ban đầu thất bại nên mới khiến Ngưu Ngưu đối với chính mình e sợ rất nhiều. Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn (hẹn hò hơn đám cưới), chính là hai người ở bên nhau như hình với bóng. Tuy không phải là biện pháp tốt để tăng tiến tình cảm, nhất là một bên không có tình cảm với bên kia nhưng Hạ Hầu Hiên cũng không còn cách khác.

Cũng may là Hạ Hầu Hiên không có tìm đến nơi ở của Ngưu Ngưu vì lúc này Ngưu Ngưu đang nằm ở bãi cỏ phía sau Ngự hoa viên mà tính toán vận mệnh mười kiếp của Tiểu Đường Tử – tiền chủ nhân của Ngưu Ngưu. Chỉ là kết quả khiến Ngưu Ngưu quá đỗi ngạc nhiên. Không thể tưởng tượng rằng mười kiếp trôi qua Tiểu Đường Tử vẫn cùng một tính cách, một lối sống; cũng may là kết cục đều an nhàn quý phú. Nhưng điều khiến Ngưu Ngưu ngỡ ngàng nhất chính là cuộc sống tốt đẹp của tiền chủ nhân đều là do tên ác bá lúc xưa ban tặng. Ngưu Ngưu nằm mơ cũng không dự đoán được hai người họ là nhân duyên đời đời kiếp kiếp. Hơn nữa tên ác bá đó không lâu nữa sẽ xuất hiện trước mặt Tiểu Đường Tử, với thân phận của một vị hoàng đế.

Ngưu Ngưu thở dài một tiếng. “Lão thiên gia à, ngươi cũng quá bất công đi. Ngươi sao lại có thể để cho chủ nhân của ta đời đời kiếp kiếp đều bị tên hỗn đản đó đặt ở dưới thân chứ? Còn có vì sao tên hỗn đản đó lại có vận mệnh phú quý còn chủ nhân của ta không phải thư sinh cũng là nông dân, tóm lại kiếp nào cũng là người nghèo. Để rồi… rồi bị tên hỗn đản kia chiếm lấy. Con bà nó chứ, công bình chỗ nào. Lão thiên gia à, khả năng biên kịch tình yêu của ngươi thiệt là kém nga~” (Đưa đây cho ta, ta biên tập lại cho. ^_^)

Ngưu Ngưu ở bãi cỏ lau nằm cả một đêm. Vì Ngưu Ngưu có thể tạo ra cho mình một thân phận thái giám giả nhưng không có khu phòng nào dành cho thái giám giả tên Tiểu Hoàng hết. Bất quá không có phòng ngủ cũng chẳng sao. Ngưu Ngưu là Ngưu tinh, không ngủ ở bãi cỏ thì cũng là chuồng bò. Chẳng qua chỉ là hổng có trần nhà, mà dù sao Ngưu Ngưu cũng không sợ lạnh.

Trời chưa hửng sáng thì Ngưu Ngưu từ trong bải cỏ lau đi ra. Nhìn thấy xung quanh bốn bề vắng lặng lúc này Ngưu Ngưu mới yên tâm đi về phía cung điện của Hạ Hầu Hiên.

Đến nơi Ngưu Ngưu thấy đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động. Ngưu Ngưu tự hỏi: “Đây là sao vậy nhỉ, chẳng lẽ có chuyện ma quái gì. Thế càng tốt, hãy để ta ra tay.” Thế là Ngưu Ngưu vội bước về phía trước. Ngưu Ngưu còn chưa bước vào cửa thì đã có một kiện áo choàng màu vàng vứt ra, rơi thẳng vào mặt Ngưu Ngưu, tiếp đến là tiếng rống giận dữ của Hạ Hầu Hiên:

– Sao lại tìm không ra? Hắn là một con người cơ mà, đi tìm lại cho ta. Nếu không tìm được, tập hợp tất cả thái giám lại đây. Ta không tin là sẽ không tìm ra được hắn.

Âm thanh “Dạ” đầy sợ hãi đồng loạt vang lên như thủy triều, tiếp theo là tiếng bước chân hoảng loạn tìm chỗ chạy đi thật xa. Hoàng thượng phát hỏa, mọi người vội vàng đi tìm thái giám Tiểu Hoàng. Nhìn thấy một kẻ đang bị áo choàng phủ lên mặt, mọi người đều liếc nhìn. Có kẻ vừa chạy vừa nghĩ: “Bộ không nhìn thấy người ta đều đang bỏ chạy à. Còn không mau đem cái áo đó bỏ chạy luôn đi. Đứng ở đây bộ muốn làm cái thớt cho hoàng thượng trút giận à.”