[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Kiếm Duyến

Chương 6




“Mua đồ a.” Chương Du thực đương nhiên trả lời, rồi mới thở hồng hộc nói: “Ây, tu vi của ta còn cần phải nâng cao, xách nhiêu đây đồ mà đã thấy mệt rồi, hay là, đồ của ma giới nặng hơn? Thật kỳ quái, trước đây tại sao ta lại không phát giác chứ? Chẳng lẽ vì có ngươi bên cạnh sao? Khác.”

Đối với vấn đề này, Ma Khác vỗ vỗ trán, không biết nên trả lời thế nào mới tốt đây, vì đáp án rất có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng cường liệt của ái nhân. Bất quá dưới sự truy vấn của Chương Du, y vẫn phải bất đắc dĩ hồi đáp: “Ngươi bạch tuộc ngốc a, trước đây ngươi không thấy mệt, là vì khi mua đồ ta đều nhắc nhở ngươi bỏ vào trong vòng tay trữ vật a.”

Vòng tay trữ vật chính là như một loại pháp bảo do tu giả tu luyện ra, không gian bên trong rất lớn, pháp bảo trữ vật luyện ra có thể chứa rất nhiều đồ vật. Đương nhiên, Chương Du là luyện không ra loại pháp bảo thượng đẳng này, nhưng ai biểu ái nhân của hắn lợi hại a, Ma Khác từ sau khi biết đặc tính thích chơi thích ăn của ái nhân, liền cố ý luyện ra một vòng tay trữ vật thượng đẳng cho hắn mang trên tay.

“A, vòng tay?” Chương Du mắt chớp a chớp, bỗng nhiên nhớ tới hóa ra mình có vòng tay trữ vật, hắn phùng miệng, liều chết trừng mắt nhìn đống đồ trên mặt đất một lát, rồi mới ngồi xổm xuống, quét hết tất cả mọi thứ vào trong vòng tay, chỉ thấy vài tia sáng nhàn nhạt chợt lóe, tất cả đồ đạc đều biến mất trong vòng tay.

“A a a......” Chương ngư tinh phẫn nộ la hét: “Khác, tại sao hôm nay ta lại không nghĩ tới? Trước đây lúc ngươi ở bên cạnh, sao ta cũng đâu có quên?”

Vì lúc đó ảnh vệ sẽ xuất hiện nhắc nhở ngươi. Ma Khác lặng lẽ trả lời trong lòng.

Y hiểu các ảnh vệ là vì hôm nay có ngoại nhân bên cạnh Chương Du, nên mới trơ mắt nhìn hắn ngốc tới cỡ này cũng không hiện thân. Mà đáp án này, cũng không thể nói ra khỏi miệng được, bằng không đám thị vệ tứ phía của ma điện chỉ sợ sẽ không thể tiếp tục bảo trì được dáng vẻ chỉnh tề này.

“A, đến đến đến, để ta giới thiệu với ngươi, Khác, đây là nhi tử của Long Triển cùng Như Mặc —— Long Mặc, còn vị này, hắc hắc, Khác, ngươi đoán thử xem hắn là là ai? Ngươi khẳng định không thể ngờ tới. Nghiễn Thai, ngươi thả đống đồ đó xuống đi, đến đây rồi cũng không thể nào mất đâu, để Khác hảo hảo nhìn hình dạng của ngươi, ha hả, ngươi an tâm, y nhìn thấy ngươi cũng không nhận ra đâu.”

Nghiễn Thai cũng đã mệt muốn chết rồi, hắn vừa định thả đồ đạc xuống dưới đất, thì thấy Long Mặc ở một bên duỗi bàn tay qua, nháy mắt một tia sáng tím lóe lên, toàn bộ đồ đạc tiến vào trong một cái nhẫn trên tay y.

Nghiễn Thai kinh ngạc nhìn Long Mặc, giận dữ hỏi: “Nguyên lai ngươi cũng có nhẫn trữ vật, vậy sao ngươi không nói với ta một tiếng? Hại ta y như trâu ngựa ôm nhiều đồ thế này đi cả nửa ngày trời.”

Long Mặc thở dài, lắc lắc đầu nói: “Nghiễn Thai a Nghiễn Thai, ngươi cùng ta bên nhau đã bao nhiêu năm? Như hình với bóng sớm chiều có nhau, bao nhiêu đồ đều đựng trong nhẫn trữ vật này của ta, ngươi không biết sao? Giờ là tự ngươi nguyện ý bồi Chương Du ôm nhiều đồ như vậy, vứt ta qua một bên, ta sao nhẫn tâm phá vỡ hứng chí của các ngươi chứ.”

Thời điểm Nghiễn Thai còn đang chất vất Long Mặc, Chương Du đã hết sức phấn khởi kéo tay áo Ma Khác liên thanh hỏi: “Khác, ngươi đoán a ngươi đoán a, ngươi đoán thử xem hắn là ai a? Hắc hắc, đoán không ra chứ gì? Hừ, còn suốt ngày nói bản thân thông minh biết bao, thực chất cũng chẳng thông minh a, ngươi đến cả điều này cũng không đoán ra......”

“Long Mặc, Nghiễn Thai, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.” Ma Khác thật sự không đành lòng để ái nhân ở đây tiếp tục mất mặt. Huống hồ đám thị vệ cũng sắp chống đỡ không nỗi nữa.

Một Chương Du không đủ, giờ đến cả Nghiễn Thai cũng một bộ bổn bổn, cũng chẳng biết Đông Hải long giới kia có phải gặp đông đất hay không, nên phong thủy gì đó bị phá hủy, mới có thể sản sinh toàn ngu ngốc.

“A a a...... Ngươi...... Ngươi sao biết hắn à Nghiễn Thai? Là ai nói với ngươi?” Chương Du mắt trừng to, không dám tin nhìn ái nhân: “Khác, ngươi luyện thành thần công Cửu thiên thập địa rồi sao? Nếu không sao có thể tiên tri được? Trời ơi......”

“Là ngươi tự mình gọi.” Ma Khác tha Chương Du vào trong điện, trong không khí còn lưu lại thanh âm tự vấn của Chương Du: “Ta gọi sao? Ta gọi lúc nào chứ? Ta mà lại phạm vào sai lầm thấp kém như thế sao?”

Ở trong tẩm cung của Chương Du nghỉ ngơi chốc lát, rửa sạch phong trần dọc đường, tiệc rượu thịnh soạn ở đằng trước đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chương Du kích động tiến vào, kéo tay Nghiễn Thai đi ra ngoài.

Trong đình viện có một làn hương thoảng thoảng lưu động, Nghiễn Thai đi theo mùi hương, thì thấy một đóa hóa xinh đẹp đến cực điểm, hắn kinh hỉ chạy lại, hét lớn: “Hoa đẹp quá a, đài hoa lớn vậy a, Chương Du, đây là hoa gì?”

“Là hoa hoan hỉ, nó...... cũng không có tác dụng gì đâu, chỉ...... chỉ là nhìn..... hay hay, đi thôi, đi dùng cơm.” Chương Du vội vàng kéo Nghiễn Thai đi ra ngoài, nếu Nghiễn Thai đủ tinh tế, sẽ phát hiện mặt Chương Du đã đỏ bừng.

Nhi tử của cố giao tới, hiển nhiên không thể sơ suất, Ma Khác cùng Chương Du tiếp Long Mặc cùng Nghiễn Thai nhập tiệc, mấy người thôi bôi hoán trản, trò chuyện với nhau sôi nổi vô cùng. Ma Khác liền cười nói: “Mấy khi đi được một chuyến, cứ ở lại vài ngày, ở trong ma cung hảo hảo chơi, từ lúc mừng Long Mặc một trăm này, ta cùng Long Triển Như Mặc cũng chưa từng gặp lại nhau, hôm nay gặp các ngươi, cảnh tượng xưa kia như rõ mồn một trước mắt, quả thật khiến người cao hứng.”

“Ngụy quân tử, có tình cảnh gì đáng giá rõ mồn một trước mắt a? Ngoại trừ ngày ký hiệp ước cùng một trăm ngày kia ra, ngươi cùng Long Triển phần lớn thời gian đều là đánh nhau suốt mà? Có gì đáng để cao hứng chứ?”

Chương Du không chút khách khí nhét nguyên con bồ câu bự vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhai nhai, động tác yêu cầu độ khó cao này khiến Nghiễn Thai nhìn không chớp mắt, không ngừng suy tính công phu này cần bao nhiêu năm, mới có thể luyện thành.

Sắc mặt của Ma Khác chẳng mảy may biến đổi, có thể thấy ngày thường bị ái nhân tạt nước tới tạt thành quen.

“Chương Du...... Cuộc sống ở đây của hắn có tốt không? Cha nương ta vẫn thường hay nhắc tới hắn.” Ma Khác không thèm để ý, Long Mặc ngược lại hơi ngượng ngùng, thầm nghĩ chương ngư tinh a, tốt xấu gì ngươi cũng được coi như thay Đông Hải tới đây hòa thân, ở trên bàn cơm cũng nên chừa cho lão công ma tộc thái tử chút mặt mũi được không hả? Thật là, ta còn nhiều ít nghe không vô, thật không biết Ma Khác làm sao chịu nỗi ngươi.

Thật chất câu nói này ở trình độ thượng đẳng tương đương chỉ là lời thừa thải, nếu cuộc sống của Chương Du không tốt, sẽ ở lại đây suốt mười mấy năm qua sao? Ngoại trừ quay về chương ngư gia tộc ra, hắn hầu như chưa từng về long cung, tới nỗi mình từ sau một trăm ngày cũng chưa từng gặp lại hắn. Chẳng qua là vì kiếm đề tài, mới có thể thuận miệng hỏi mà thôi.

“Uy, tiểu tử, tên Chương Du là ngươi có thể gọi sao?” Chương Du lại cầm lấy một cái vú nướng, chu cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng dầu giương mắt bất mãn nhìn Long Mặc: “Ngươi là nhi tử của Long Triển, chính là hậu bối của ta, sao có thể gọi thẳng tên ta chứ? Ngươi phải gọi Chương Du thúc thúc, thúc thúc, hiểu chưa?”

Hắn không hề hạ thấp giọng, Nghiễn Thai ngồi đối diện vừa mới uống hớp canh liền phun hết nước canh ra ngay. Còn may lúc ấy Nghiễn Thai đang cúi đầu, bằng không đầybàn thức ăn phải dọn xuống đổi hết rồi.