Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 94: Vĩ thanh




“Dừng tay!” Thanh âm suy yếu mà cường ngạng truyền đến, nam nhân xoay người,kinh ngạc nhìn Cố Thính Ngữ.

Trảm hồn kiếm theo tâm tình phập phồng của Cố Thính Ngữ mà càng them kịch liệt cắn nuốt Minh lệ, Cố Thính Ngữ cầm chặt chuôi kiếm nhiễm đầy máu, hắn thấp giọng nói “Chuyện đáng sợ nhất chính là giết đi sự tồn tại của một người, ngươi vì sao muốn làm thế.”

Cố Thính Ngữ vì thở hổn hển mà gián đoạn lời nói, sau đó hắn tận lực nâng thanh âm của mình lên quyết đấu nói “Nguyên Ác tuyệt đối không phải là Huyễn Sinh … Thế nhưng Huyễn Sinh, cũng rõ rang là chân chân thực thực tồn tại.”

Nam nhân nhướn cao mi, buông cánh tay bóp chặt cổ Quyết ra, nở nụ cười như quỷ mị.

“A, như vậy, y ở đâu?”

Cố Thính Ngữ như trước không để ý tới nam nhân, hắn nỗ lực tránh hai mắt, mặc dù hình ảnh trước mắt đã bắt đầu không rõ, Cố Thính Ngữ biết thời gian của mình không còn nhiều nữa. Hắn nhìn đôi mắt Quyết, chỉ chỉ ngực nói “Y ở chỗ này. Vĩnh viễn đều ở chỗ này.”

Quyết hỗn loạn mà chết lặng, thân thể càng ngày càng lạnh, gương mặt của Huyễn Sinh cùng Nguyên Ác chồng lên nhau, y vô pháp nhận rõ. Trên thế giới này,  có đúng không tồn tại là nhìn không thấy hay không, có đúng không thể dành cho đáp lại chính là không tồn tại hay không? Chuyện kể, hư cấu trong cố sự, người trong tâm, cũng không thể xác định có thực thể hay không, vậy đến tột cùng có tính là chân chính từng tồn tại hay không…

Trong hoảng hốt đột nhiên có người cắt đứt suy nghĩ của y, y nghe thấy Cố Thính Ngữ nói “Cho dù không có thực thể,tình cảm cũng là chân chính tồn tại a. Bằng không nếu đến cả ngươi cùng phủ nhận dấu vết tồn tại của Huyễn Sinh, như vậy y sẽ nghĩ thế nào. ”

Huyễn Sinh. Huyễn Sinh.

Trong đầu xuất hiện hình dáng của người nọ. Vẻ mặt ngây thơ lúc y vừa ra khỏi kén, ánh mắt tín nhiệm y dùng khi nhìn về phía Quyết, chuyện vết thương cũ của y tái phát cũng không muốn cho Quyết phát hiện, hình dạng y cẩn cận dực dực khi trộm mật hoa uống, lúc y liều lĩnh che chở nhân loại trước mặt thì…

Đường nhìn nguyên bản hoảng hốt của Quyết từng chút từng chút ngưng tụ lại, đúng vậy, nếu đến cả y cũng không tin HUyễn Sinh tồn tại, như vậy cũng chính là chuyện Huyễn Sinh sợ thấy nhất. Quyết chăm chú nhìn Cố Thính Ngữ, từ trái tim thống khổ sinh sôi vẫn lan ra toàn than, nhưng kỳ quái chính là, than thể lạnh lẽo của y đột nhiên cảm thấy một cỗ tình cảm ấm áp. Quyết ôm ngực lặng lẽ nức nở… Huyễn Sinh, thực sự ở nơi này.

Nam nhân đứng ở một bên lạnh lùng bàng quan đàn dần thu hồi dáng tươi cười, y nhìn Cố Thính Ngữ, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã xem thường cái nhân loại sắp chết này. Nhưng mà làm y thật không ngờ chính là, Quyết lúc này dĩ nhiên lại chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân.

Ở bên tia nam nhân Quyết nhẹ nhàng nói “Huyễn Sinh, xin lỗi.”

Nam nhân mặt không biểu tình đưa tay khoát lên cổ Quyết, cố sức siết chặt, theo tiếng gãy của khớp xương, Quyết nghiêng người ngã xuống đất.

Cố Thính Ngữ không đành lòng hạ đường nhìn. Ngay trong chốc lát lúc Quyết ôm chặt nam nhân, y đã dùng khẩu hình nói cho Cố Thính Ngữ biết phương pháp phong ấn Nguyên Ác.

“Huỷ quyển trục đi…”

Cố Thính Ngữ nghĩ, hắn sở dĩ đi tới cái dị thế này, chính là bởi vì đã chạm vào quyển trục cổ xưa trong bảo tàng.

[Thủy vu tử vong, thương hậu sinh ra. Luân hồi không ngớt, từ nơi nào kết thúc, liền từ đó bắt đầu. ]

Cố Thính Ngữ tập hợp toàn bộ sức lực nắm lấy thanh kiếm trước ngực từ từ rút ra, trong vết thương chảy ra da thịt màu đỏ, sắc mặt Cố Thính Ngữ tái nhợt, hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, cảm giác máu toàn thân đều chảy ngược, nhịn không đựơc đau đớn ngửa ngang cổ.

“Không!!!!!!!!” Nam nhân đột nhiên rất sợ hãi mà cuồn cuộn lao tới, nhưng ngay tới chỗ chỉ còn cách Cố Thính Ngữ không tới nửa bước, liền cường ngạnh dừng bước lại.

“đây là…Chuyện gì đã xảy ra?!”

Thân thể trở nên cứng ngắc mà chậm chạp, hoàn toàn không bị bản thân khống chế, nam nhân nhìn Cố Thính Ngữ ở trong gang tấc, nước mắt bỗng nhiên không đình chỉ đựơc chảy xuống.

“Lại gặp rồi, Huyễn Sinh.”

“Ba” một tiếng, thanh kiếm bị kéo ra, vững vàng nằm trong tay Cố Thính Ngữ, thân thể nhân loại như chiếc lá héo rũ run rẩy không ngừng trong gió, Cố Thính Ngữ cố sắc đem Trảm Hồn kiếm cắm lên quyển trục đang nằm trong vũng máu của bản thân.

Trảm hồnn kiếm ngưng tụ toàn bộ sức mạnh cảu Minh lệ đã phá vỡ thần chú cảu Nguyên Ác, âm hồn trong nháy mắt đều chạy trốn, màn sương đne rít gào bay tứ tán khắp nơi.

Trước mắt Cố Thính Ngữ một mảng mờ ảo, trong nháy mắt liền ngã xuống, có rất nhiều hình ảnh đang chảy qua trước mắt. Bạch Chi Ngao, Tu Nhĩ, Thanh Tước, Lương Nguyệt, Thiên Luật, Trọc Âm, Dạ Dẫn Thư, Đồng Ảnh, Miên, Huyễn Sinh, Quyết…

Giờ phút này Cố Thính Ngữ thực sự không muốn chết… Hắn muốn ở bên người bọn họ làm bạn, vĩnh viễn vĩn viễn.

Nhớ tới bọn họ, nước mắt lại không thể kềm giữ mà tràn ra viền mắt.

Trong lúc mê man Cố Thính Ngữ nghe thấy thanh am cẩu một nam nhân. Thanh âm ai oán đó dường như xuyên qua ngàn năm, lẳng lặng kể ra:

[ Thần… Ta đâm xuyên thân thể của ngươi, mà ngươi lại huỷ linh hồn của ta. Linh hồn của ta vĩnh viễn không thể hoàn chỉnh, ta ở trong vô số ngày đêm kéo dài hơi tàn, thế nhưng ta không chết được, vĩnh viễn không thể chết được. ta cắn nuốt càng nhiều tà ác, để bổ khuyết chỗ trống ảm đạm vô thiên, là ngươi đem ta biến thành như vậy, ngươi nhân từ như thế, nhưng duy nhất chỉ đối với ta lại tần nhẫn như vậy.

Cuối cùng ngươi mang theo thần chức cùng chính nghĩa đi giải thoát, ta không cam lòng… Ta thé nào có thể cam tâm ni…

Tới lúc Trảm hồn kiếm đem ngươi gim lên gác chuông luôn hồi, mà ta cũng gần hồn phi phác tán, ta nhìn thấy ngươi khóc. Ngươi vì sao lại khóc… Ngươi nói cho ta biết, là cho số phận luân hồi không ngừng này, hay là cho trời đất vạn vật… hay có lẽ, cho ta?

Ta thực sự rất muốn biết, nước mắt của thần có mùi vị ra sao.]

“A!!!!!!!!!!!!” Từ trong cơ thể nam nhân lộ ra tia sáng gai gắt chói mắt, ánh sáng càng lúc càng lớn, dường như muốn đem nam nhân nhấn chìm vào trong ánh sáng. Quyển trục phát ra ánh sáng màu vàng, phá tan hắc ám, phóng thẳng lên tận trời. Thân thể của mười hai thánh thú cùng lúc  bốc cháy.

Thế nhưng Cố Thính Ngữ đã không nhìn thấy nữa, hắn chậm rãi ngã xuống trước Chuông luân hồi. Cố Thính Ngữ đã dùng sinh mệnh của bản thân làm kết giới phong ấn Nguyên Ác, giống như Chính thần của một ngàn năm trước.

Oán minh hoa héo tàn quỷ mị, gác chuông dần yên tĩnh. Vùng đất âm trầm đầy máu, Chính thần biến mất, cùng với nước mắt mà lúc sau cùng Thần để lại.

Thế giới dường như lần thứ hai bước vào dòng luân hồi.

—————-

“Tu… Tu….”

Thanh âm rất quen thuộc.

Có vật gì đó đang duy trì rung động không ngừng, tuy rằng mới nghe thì rất có quy luật, nhưng về lâu dài lại khiến người khác có loại cảm giác lo lắng không kiên nhẫn.

“Tu… TU…”

Dưới cái thứ kiên nhẫn quấy rầy này, Cố Thính Ngữ trở mình một cái, uể oải ngồi dậy.

Bỗng nhiên có một cảm giác trời đất đảo lộn, Cố Thính Ngữ ra sức trợn to hai mắt, xung quanh thoạt nhìn rất tối tăn, trên vách tường có gắn những cây đèn nhỏ.

Cố Thính Ngữ sửng sốt chỉ trong chốc lát. đột nhiên tỉnh ngộ lại! Hắn mờ mịt, nhìn những bức tranh chữ các loại lộ vẻ lỗi thời trên tường  xung quanh không biết phải làm sao… Nơi này, rõ ràng là cái bảo tàng trước khi hắn xuyên qua a!!

Cố Thính Ngữ tựa hồ nghĩ tới cái gì đó. Hắn mạnh mẽ nhảy dựng lên tìm kiếm quyển trục cũ kĩ kia, quanh quẩn trên hành lang hẹp dài là tiếng thở dốc kịch liệt, Cố Thính Ngữ thình lình phát hiện ra nơi nguyên bản để quyển trục kia giờ trống rỗng.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lẽ nào tất cả mọi chuỵên hắn trả qua đều là mộng sao?!

“Ô…” Thất hồn phách lạc ngồi xổm tại chỗ, Cố Thính Ngữ không biết bọn họ đang ở đâu, cũng không biết bản thân cô độc tồn tại trên đời có ý nghĩa gì.

“Ông … Ông…” điện thoại di động chỉ yên tĩnh trong chốc lát lần thứ hai lại đột ngột vang lên.

Sắc mặt Cố Thính Ngữ chết lặng nắm lấy điện thoại di động, thanh âm khàn khàn hỏi “UY?”

“Bác sĩ Cố, nguy rồi, ngài mà không quay trở lại là bọn họ nháo đến gà bay chó sủa đấy!!!” Thanh âm của hộ sĩ trực ban từ trong điện thoại truyền đến.

“Cô nói cái gì?”

“Bác sĩ Cố? Ngài làm sao thế, vừa nãy chính tôi gọi cho ngài nói có mấy quái nhân, họ muốn gặp ngài, hiện tại lại còn làm ồn hơn nữa. Hơn nữa rất kỳ quái, bọn họ lại chính là từ phòng làm việc của ngài đi ra, mà cửa trước đó đã khoá chặt rồi, cũng không biết bọn họ làm thế nào để đi vào nữa. ”

“Nga,” Cố Thính Ngữ phản ứng chậm chạp “Hôm nào lại đến đi, hiện tại tôi… mệt muốn chết.”

“Ta cũng nói như vậy cho bọn họ hôm khác quay lại, thế nhưng không được a! Bác sĩ Cố, coi như ta cầu ngài, một thân trang phục trên người họ thực sự làm ta sợ tới mức muốn báo cảnh sát, tóc bọn họ thì dường như nhuộm đủ màu, tuy rằng nhìn thì ” Dừng lại “Lại rất tuấn tú a, thế nhưng nhãn thần của bọn họ như muốn ăn thụt người ni!”

Có một loại dự cảm khiến da đầu tê dại, Cố Thính ngữ dựa lưng vào tường chậm rãi đứng lên “Cô nói rõ ràng, bọn họ tổng cộng có mấy người hả?”

“Nga, chờ ta đếm đếm a… one two three… Ôi cái người nhuộm tóc bạc này nhìn thật đáng yêu a, tỷ tỷ đây thực thích a…”

“Hộ sĩ tiểu thư! ”

“Nga nga, không có gì, bọn họ tổng cộng có mười hai người nha.”

“Tu… tu….”

“UY, bác sĩ Cố? Thế nào lại treo…”

Vương lão trông cửa nhà bảo tàng chưa bao giờ trải qua kinh hách như vậy, chỉ thấy trong nháy mắt khi ông muốn khóa cửa, một gã nam tử thân phận không rõ kêu to “Chờ một chút.” Rồi lập tức xông ra cửa, trong nháy mắt lao sát qua bên người, mấy tờ báo trong tay Vương lão bay lên đầy trời.

Lúc này người qua đường thấy một điều kỳ quái chính là có mộth nam nhân đang chạy nhanh trên con đường cái vào lúc chạng vạng này, nam nhân kia mang trên mặt nụ cười khiến người khác động lòng, thế nhưng đáy mắt lại có lệ.

Mặt trời lặn về phía Tây, ánh sáng màu cam chậm rãu chìm xuống. Có chút chuyện cũ khi đã kết thúc, thì những câu chuyện mới sẽ mới chỉ bắt đầu.

Mà với những tung tích không thể tìm kiếm trong hư vô, nếu như người có tin nó tồn tại, như vậy trên thế giới này liền có thêm một phần ôn nhu.

Hoàn  Chính văn