Cố Thính Ngữ ngay trước mắt bọn họ bị cướp đi rồi.
Thanh Tước thất thàn nhìn bầu trời, từ tối hôm qua tới bây giờ, thời gian của y giống như dã ngừng lại
Niệm hành ngồi xổm một bên khóc lóc, rõ ràng đã không còn nước mắt để rơi xuống, con mắt huyết hồng, làm cho người khác không nhịn được hoài nghi y có thể sẽ khóc ra huyết lệ (nước mắt máu)
Trọc Âm nhất nhất một bộ dạng hối hận đến mức muốn tự sát không nói lời nào, sắc mặt tái nhợt, nửa ngày ho ra một ngụm máu
Hồi tưởng lại chuyện hôm qua, thực lực của Đồng Ảnh đích xác hơn xa cả ba người bọn họ, càng đnág sợ hơn là, cư nhiên đến ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.
…A, bản thân. Thực sự là vô dụng
Vì sao không chết đi, Thanh Tước nghĩ, có khi chết so với sống như lúc này còn khá hơn.
Trong đầu bỗng nhiên dần hiện lên đôi mắt của người nọ Lúc bản thân mình chết, Cố Thính Ngữ vì cho rằng bản thân y đã chết cũng toát ra nhãn thần thống khổ như vậy.
Nhắm mắt lại, thống khổ lắc đầu.
Y chưa thể chết được, nếu không Cố Thính Ngữ sẽ rất đau khổ a…
Cố trấn tĩnh lại, y đi tới bên người Niệm Hành đang khóc sướt mướt, một đường kéo dậy nói “Khóc cái gì mà khóc, không có việc gì cũng bị ngươi khóc cho ra rủi ro rồi!’
Sau đó đá Trọc Âm đang cứng ngắc như tượng đá “KHông chết thì đứng lên, đem Thính Ngữ cứu trở về”
“…” Niệm Hành nhìn qua khóc choáng váng, chớp chớp đôi mắt, lăng lăng ngây ngốc vài giây, tiếp tục khóc “Ta là phế nhân, ô ô… Chiêu thức gì cũng đều dùng không được…” (Ta nghe cổ tích nói người cá khóc ra ngọc trai sao không thấy tiểu Hành Hành làm được vậy… tiền tài a…)
Vùng quanh lông mày Thanh Tước nhăn chặt lại, không sai, trận đnáh ngày hôm qua, đích xác rất quỷ dị, sức mạnh hình như bị cái gì hấp thụ khiến toàn thân vô lực.
Quay đầu nghĩ muốn hỏi Trọc Âm, chỉ thấy Trọc Âm khép nửa con mắt, một bộ dáng đã chết nửa người
Trọc Âm thân là xà vương, chưa từng có thất bại như thế. Mắt thấy người yêu nhất bị kẻ khác đoạt đi, mà bản thân lại quỳ rạp trên đất động cũng không thể động như vậy, còn không biết Cố Thính Ngữ hiện tại sống hay chết… Nghĩ tới đây con mắt bắt đầu tối lại.
“Trọc Âm! Ta biết ngươi khó chịu, thế nhưng khó chịu có lợi ích gì, các ngươi nếu như không muốn, ta một mình đi cứu hắn!”
Trong rừng yên tĩnh đến đáng sợ, Niệm Hành xoa xoa cón mắt, rốt cục cũng dừng nức nở
Nửa ngày, thanh âm khàn khàn của Trọc Âm từ yết hầu thoát ra “… Đồng Ảnh, nguyên bản có chín cái mạng.”
Truyện kể lại, tổ tiên của cửu vĩ hỏa hồ (hồ ly lửa chín đuôi) là vật cưỡi của Viêm Đế thời thượng cổ. Vì toàn thân rực lửa, nhạy bén thông tuệ nên được Viêm Đế rất yêu thích. Bởi vậy, Viêm Đế đã ban tặng cho hỏa hồ chín cái mạng, nhưng đổi lại, mỗi lần một mạng mất đi, hỏa hồ sẽ quên đi một chuyện mà sinh mệnh đã từng trải qua
Bộ tộc hỏa hồ dựa vào số mệnh được ưu ái, không ngừng phát triển mạnh mẽ. Nguyên bản mỗi một hồ ly trong hỏa hồ tộc đều liều mạng quý trọng cái đuôi của bản thân để chín cái mạng của mình không bị thay đổi, nhưng hết lần này tới lần khác từ một ngàn năm trước, lại xuất hiện mọt con hồ ly quái dị rất nổi tiếng.
Con hồ ly đó chính là Đồng Ảnh
Sức mạnh của chín cái đuôi không chỉ có kéo dài mạng sống, nó còn có thể chuyển hóa thành linh lực cường hãn cùng khả năng phòng thủ, kẻ càng mạnh, thì đến cả việc biết trước tương lai hay chuyển tới thời không khác đều có thể có.
Đồng Ảnh ngay từ đầu không hề giống các hồ ly khác cẩn cẩn dực dực sử dụng sức mạnh của chín cái đuôi, ai ngờ có một ngày Đồng Ảnh lỡ tay đốt mất một cái đuôi rồi sau đó bỗng nhiên biến mất, mấy ngày sau bị phát hiện hóa thành nguyên hình nằm trên mặt đất, thân thể không có bị thương, chỉ thiếu mất một cái đuôi
Đợi y một lần nữa hóa thành hình người, chuyện lúc trước đã không còn nhớ nữa, lúc đó y đã làm ra một cử động chấn kinh cả hỏa hồ tộc
Y chỉ chừa lại một cái đuôi, sau đó đem những cái còn lại tiêu hao tới hầu như không còn, có cái chuyển hóa thành linh lực, có cái chuyển hóa thành phòng hộ, ngoài ra y cứ nhìn thấy một người là liền nhìn chằm chắm, khiến người bị y nhìn sợ tới mức nhìn thấy y là bỏ chạy.
Vì thế, sức mạnh của Đồng Ảnh cường hãn mà lại quỷ dị, nhưng y cũng mất đi thiên phú đặc biệt của cửu vĩ tộc
Bất quá bản thân Đồng Ảnh lại không có bất luận tiếc nuối gì, y chỉ nói…
Trọc Âm nói tới đây thì ngừng một chút rồi nói tiếp “ Y từng nói [ không bao giờ… muốn quên người nào nữa.]”
“Ta quản y là trứng rùa biển hồ ly nào a!!!! Một quả bóng nhỏ, dù sao cũng chỉ còn lại có một cái đuôi thôi, y kiêu ngạo cái tảo biển a, xem ta có hay không đem y băm nhuyễn ra!”
Thanh Tước biết Niệm Hành bắt đầu tỉnh lại rồi, vì y đã bắt đầu mắng chửi người
“Ngô… cái trận pháp kia khiến người không thể thi triển sức mạnh, hình như gọi là [Ngự hỏa trận], đúng! ” Thanh âm của Trọc Âm rốt cục cũng bắt đầu trong lại “Thi triển thuật này phải dùng lửa bao vây đối phương, ở trong vòng lửa thì không thể nào phát huy được sức lực để đánh trả, thế nhưng…”
“Ngược lại,” Thanh Tước tiếp lời “Nếu không bị lửa vây quanh, Ngự Hỏa trận tự nhiên không thể sử dụng được nữa.”
“Còn có một vấn đề nữa, hiện tại Tiểu Ngữ rốt cuộc đang ở trong tay ai? Dạ Dẫn Thư hay là Đồng Ảnh?”
“Hiện tại xem ra là Dạ Dẫn Thư đi.” Trọc Âm hồi tưởng thời gian ngày hôm qua Dạ Dẫn Thư bắt Cố Thính Ngữ đi, trêm mặt Đồng Ảnh xuất hiện sự kinh ngạc, nói rõ rằng tình huống đó là ngoài dự liệu của y “Đồng Ảnh hẳn là đang tìm kiếm tung tích của Dạ Dẫn Thư, chúng ta chỉ cần tìm được một kẻ, thì… kẻ còn lại chắc sẽ cách không xa.”
————-
Bên kia, Dạ Dẫn Thư ôm thắt lưng Cố Thính Ngữ, cẩn cẩn dực dực xuyên qua rừng cây rậm rạp.
Đứng trên một thân cây, Dạ Dẫn Thư ngưng thần lắng nghe, một lát sau hơi chút thở nhẹ ra, hoàn hảo Đồng Ảnh không có đuổi theo.
Cố Thính Ngữ ở một bên mắt đầy hơi nước, gắt gao cắn môi, thân thể run rẩy tiết lộ hoảng loạn lúc này của hắn
Ôm sát người trong lòng, vô ý thức muốn cho Cố Thính Ngữ tựa vào
Cố Thính Ngữ nhìn y, nhẹ nhàng hỏi “Đi chưa?”
Hắn không chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Dạ Dẫn Thư cùng thái dương đang tích một lớp mồ hôi hột của y, Dạ Dẫn Thư chỉ gật đầu, lật tức mang Cố Thính Ngữ tiếp tục tiến về trước.
Đi tới bên dòng suối hôm qua, chỉ thấy cây cối bị đốt cháy hỗn độn một mảng, trên mặt đất còn có vết máu khô đỏ sậm, ngoài ra không có bất cứ một thân ảnh quen thuộc nào
Nhìn vết máu màu đỏ, gương mặt Cố Thính Ngữ lập tức trắng bệch.
“Bọn họ…” Đang muốn nói gì đó, đầu ngón tay lạnh lẽo đa bị một đôi tay to ấm áp bao phủ.
“Bọn họ không có chuyện gì.” Dạ Dẫn Thư dùng âm điệu cứng nhắc nhàn nhạt nói
“Thế nhưng…”
“Bọn hôm qua ở chỗ này, hôm nay đã không thấy bóng dáng, nói rõ bọn họ còn có sức lực di chuyển, lúc này hẳn là đang đi tìm ngươi.”
Cố Thính Ngữ lấy lại bình tĩnh, gật đầu, trầm mặc không nói
Hầu kết Dạ Dẫn Thư rung động rất khẽ, tựa hồ như muốn tìm trọng tâm câu chuyện gì khác, nhưng bất đắc dĩ y luôn luôn ít lời ít ngữ, cũng không nghĩ ra pahir nói cái gì để rời đi lực chú ý của Cố Thính Ngữ, vì vậy chỉ có thể ngây ngốc sững sờ tại chỗ, cúi đầu nhìn mặt đất bên dưới
Nửa ngày, gió nhẹ nhàng thổi bay vạt áo hai người, vài sợi tóc lay động, Cố Thính Ngữ đưa lưng về phái Dạ Dẫn Thư, bỗng nhiên mở miệng.
“… Lúc đầu, có người ở chỗ tối đánh lén bọn ta, sau đó ta bị trúng độc, sau khi tỉnh lại có thấy một con báo đen, ta cứu nó, kết quả lại bị nó cắn lại một cái” Nói tới đây, Cố Thính Ngữ dường như muốn xác nhận liền ngẩng đầu nhìn sắc mặt Dạ Dẫn Thư, sau đó cúi đầu nói tiếp “Con báo đen đó là ngươi hóa thân đi?”
“Là ta.” Dạ Dẫn Thư thản nhiên thừa nhận.
“Sau đó… Có cơ hội giết ta, sao ngươi không ra tay?”
Dạ Dẫn Thư gắt gao cắn chặt môi, tận lực né tránh ánh mắt của Cố Thính Ngữ, nửa ngày nhẹ giọng nói “Có một số việc ta nghĩ mãi vẫn không thông suốt được, ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã.”
Cố Thính Ngữ do dự trong chốc lát, gật đầu đồng ý
“Bắt đầu từ Mê Chi cung, ngươi một đường đi tới đây, mục đích cuối cùng của ngươi là gì, còn có, ngươi đã dùng biện pháp gì để chế phục các thánh thú trước?”
“Ta không có chế phục ai cả, lúc ban đầu tới nơi này cũng không phải chủ ý của ta. ” Nhớ tới Bạch Chi Ngao Tu Nhĩ cùng những người sau đó, Cố Thính Ngữ khẽ thở dài “Về phần mục đích cuối cùng, đó chính là dẫn bọn họ cùng rời khỏi nơi này.”
Tiêu diệt Nguyên Ác bảo vệ chính nghĩa vân vân cũng chỉ là lời nói êm tai mà thôi, quyết định chân chính để đi tới cùng kỳ thực chỉ là vì muốn bảo vệ bọn họ mà thôi.
Dạ Dẫn Thư ngừng một chút, thần tình dao động “Như vậy…” Y tiếp tục hỏi “Nếu như ngươi không làm được thì sao, nếu như kết quả cuối cùng là ngươi dẫn bọn họ vào nơi vạn kiếp bất phục thì nên làm cái gì bây giờ?”
Cố Thính Ngữ hơi cứng người, Dạ Dẫn Thư đã hỏi tới vấn đề mà bản thân hắn không muốn đối mặt nhất, Chỉ là giờ khắc này Cố Thính Ngữ sớm đã có dự định cho tình huống xấu nhất “Bọn họ…Hiện tại nếu bảo bọn họ đổi ý không cùng một chỗ với ta nữa thì không có khả năng, ta cũng sẽ không muốn vì để tốt cho bọn họ mà làm những chuyện khiến họ bị tổn thương. Nếu như thực sự… Kết cục cuối cùng dã định trước là kiếp nạn, thì ta cũng sẽ cùng bọn họ gánh chịu ”
Chí ít, cho tới cuối cùng ta cũng còn có bọn họ.
“Ta đại khái đã hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi…” Dạ Dẫn Thư mặt không biểu tình nói “Hiện tại, cởi y phục ra”
Sắc mặt Cố Thính Ngữ trắng bệch “Ngươi có ý gì?”
Cửu vĩ yêu hồ chắc ai cũng biết rùi nhỉ nhưng ta cứ cho hình đi