Lần đầu tiên nhìn thấy hài tử đó, hẳn là vào tháng tư… năm ấy đi.
Y cuộn mình trong góc tường, cả người khó chịu, trong lòng lại càng cực kì phiền muộn
Hài tử kia đã đứng ở nơi đó thật lâu rồi, nửa ngày lại do do dự dự tới gần, nhìn y không biết có ý định gì
Nhìn cái gì vậy, y thầm nghĩ. Liếc mắt nhìn hài tử, rồi nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích.
“Ngươi…” Thanh âm của hài tử rất nhẹ nhàng ôn nhu, hài tử ngồi xổm xuống, xoa xoa bộ lông bẩn thỉu của y.
Y có chút ý muốn mở mắt ra, lòng bàn tay của hài tử khéo léo mà ấm áp, y vô thức rụt cổ lại
“Đau ở đâu?” Động tác của hài tử càng thêm cẩn thận ôn nhu
Hanh. Y ở trong lòng hài tử đổi một cái tư thế thoải mái hơn, vừa muốn mở miệng, chợt nghe
“Ta giúp ngươi nhìn… Tiểu miêu ngoan.”
Trong nháy mắt song đồng của y trợn to hừng hực lửa đỏ, một bộ biểu tình bị xúc phạm
Cái hài tử kia vừa gọi bản thân y là gì?! Tiểu miêu???
Chờ… chờ đó. Bị hài tử kia ôm, một cỗ nhiệt lưu lặng lẽ chảy vào trong thân thể
Chang vạng tháng Tư tối tăm ảm đạm, các vũng nước ven đường được trận mưa đổ đầy, phản chiếu ra quang mang nhàn nhạt.
Nam hài ôm tiểu động vật giống như ôm chó ôm mèo, nhẹ nhàng đem đầu y vùi vào cổ bản thân, tiểu tử (chỉ tiểu động vật) kia cả người có chút vết bẩn, trên bộ lông còn có chút vết máu đỏ sậm.
Y vùi đầu trong cổ nam hài, cẩn thận ngửi ngửi.
Đây là mùi vị gì vậy?
Ôn nhu nhàn nhạt, ấm áp nhẹ nhàng, không giống như mặt trời mãnh liệt, ngược lại ôn hòa như ánh trăng ngọc nhẹ nhàng
Trước khi mê man, y muốn lần nữa liếc nhìn hình dạng của nam hài, y muốn nhớ kĩ hắn.
Một ngày nào đó, y muốn….
Đồng Ảnh ngây ngẩn cả người
Ngón tay của y tựa hồ còn lưu lại một chút nhiệt độ lạnh lẽo của Cố Thính Ngữ, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, hỏa diễm lan tràn khắp bốn phía, Trọc Âm Thanh Tước cùng NIệm Hành liều mạng chống cự lại nhưng lại giống như lấy trứng chọi đá.
Trong nháy mắt khi chạm vào Cố Thính Ngữ, một cảm giác quen thuộc mãnh liệt thiêu đốt ***g ngực y, cũng bởi vì thế… Trong nháy mắt y ngây người, Dạ Dẫn Thư mình đầy vết thương mới cướp đi được Cố Thính Ngữ trong tay đi.
“Chết tiệt!”
Lướt qua ba người Trọc Âm đang nằm trên mặt đất, Đồng Ảnh cố gắng đè xuống một tia nghi hoặc mơ hồ trong lòng, vội vàng đuổi theo.
Mặt trời đã ngả về phía tây, Đồng Ảnh nhìn ánh tà dương cùng bầu trời màu hồng được chiếu rọi, thầm nghĩ cái con báo kia đâu có nhỏ như con mèo, như thế nào y lại có thể biến mất đựơc
… Mèo?
Đồng Ảnh sửng sốt.
Một cơn tức khồng hiểu vì sao xông lên, cũng không biết kẻ không có mắt nào đã từng gọi bản thân y là mèo, làm sao có một con mèo nào nhìn đẹp như ta? (Thằng cha này hình như bị bệnh tự kỉ nhẹ à)
Lắc đầu, Đồng Ảnh tựa hồ như nhớ lại một chuyện thật lâu thật lâu trước đây, lâu tới mức đã quên…
Đồng Ảnh là một hồ ly phi thường sợ phiền phức, là tộc hỏa hồ (hồ ly lửa) có thanh danh hiển hách từ thời thượng cổ
Thế nhưng, Đồng Ảnh vừa nhìn thấy chín cái đuôi của mình liền phát chán
Thật phiền phức, lúc nào cũng phải tính tính toán toán xem mình còn lại bao nhiêu cái mạng, không bằng chém tất cả đi.
Khi đó y vừa mới hóa thành người, tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là liều mạng nhìn chằm chằm vào kẻ khác, đó không phải là một cái nhìn bình thường, mà là cái nhìn xuyên vào nhân tâm xương cốt của kẻ đó
Chậm rãi y phát hiện ra bản thân mình có thể đem khuôn mặt người khác chiếu rọi trên gương mặt của mình.
Từ đó “Thiên Diện” đã tồn tại
Thế nhưng, lúc ban đầu… Y rõ ràng chỉ muốn nhìn lại hình dạng của người đó mà thôi
“A… Phiền phức!” Đồng Ảnh ngồi xổm trên mặt đất cào tóc “Nguyên Ác nói hẳn là sẽ giữ lời đi… Diệt trừ nhân loại kia xong, sẽ nói cho ta biết đáp án”
Cùng lúc đó, một người nôn nóng như đang bị lửa thiêu bay vọt giữa đống đá
Dạ Dẫn Thư đang hỗn loạn tìm một chỗ trốn
Tử nghĩ, y cắn người kia bị thương, xoay người lại là đi tìm cứu binh tới cứu người, tới lúc Đồng Ảnh động tới người sắc mặt tái nhợt kia, sợ hãi như thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim y.
Y càng để ý thì càng loạn, càng bế tắc
Cúi đầu, khóe miệng Cố Thính Ngữ có một tia máu, vết thương trên cổ nhìn thật kinh người, nhưng kỳ thật bản thân y căn bản không có quyết tâm cắn đứt động mạch yếu đuối của hắn…
[ Có một số việc ta không suy nghĩ cẩn thận, ngươi… Đừng chết ]
Dạ Dẫn Thư rốt cục cũng đi tới cái sơn động y từng ẩn nấp, ở cửa động có một tảng đá lớn che chắn. Y cẩn than đem một ngân châm đâm vào một cái khe cực nhỏ bên dwoix tảng đá, chỉ chốc lát, tảng đá ầm ầm chuyển mình dời sang một bên.
Dạ Dẫn Thư bước vào trong động, tảng đá lập tức đóng lại, y xoay người nằm bên người Cố Thính Ngữ.
Xé mở vạt áo trước của Cố Thính Ngữ, lộ ra vết thương dữ tợn ở cổ. Cố Thính Ngữ mềm yếu tựa trên vách động, hô hấp yếu ớt tới không thể nghe thấy. Dạ Dẫn Thư không nhận thấy đầu ngón tay của bản thân đang run rẩy, y đỡ lấy gương mặt Cố Thính Ngữ, quỳ xuống, cẩn thận liếm liếm vết thương trên cổ hắn.
Đôi mắt đang suy tư dịu dàng hạ xuống, khóe mắt mang theo cảm tình cường liệt mà phức tạp.
Nước bọt của y có tác dụng trị thương, nhưng ngoại trừ bản thân mình ra, y chưa từng làm thế để cứu trị cho kẻ khác.
Nhẹ nhàng liếm hết máu của Cố Thính Ngữ, ôn nhu giống như nụ hôn của cặp tình nhân âu yếm, cẩn cẩn dực dực khống chế lực đạo, đến ngay cả hô hấp cũng vô thức bắt đầu nhẹ nhàng đi.
Làn da Cố Thính Ngữ lành lạnh, xúc cảm nhẵn nhụi, hầu kết khéo léo… Y dùng môi miêu tả đường viền cổ của hắn, giống như bị mê hoặc, đôi môi dính máu trở nên đỏ tươi dị thường, mái tóc dài như đêm đen cùng mái tóc đen của Cố Thính Ngữ quấn quýt cùng một chỗ
Những nụ hôn nhỏ vụn vẫn rơi trên gương mặt Cố Thính Ngữ, dọc theo đường hướng lên cao, dừng lại ở vành tai của hắn
Cánh tay ôm lấy vai của Cố Thính Ngữ, tâm trạng Dạ Dẫn Thư kinh ngạc khi thấy hắn rất gầy
Một phần bối rối, ba phần ưu thương, năm phần hối ý, nhưng khi nhắm mắt lại, chỉ còn lại an tâm tràn ngập
Ôm lấy Cố Thính Ngữ, Dạ Dẫn Thư cọ cọ gương mặt của hắn
Mà thôi, tạm thời không cần lo lắng chuyện mình nghĩ không ra.
Sát thủ vốn không dám lo lắng cho những chuyện sau này.
Cố Thính Ngữ đang nằm mộng
Trong mơ mơ màng màng, bản thân hắn mệt muốn chết
Đáy lòng có một âm thanh như đang nói, ngủ đi, thế giới xung quanh dần tĩnh lặng lại.
Lúc đó Cố Thính Ngữ thực sự rất muốn ngủ, hắn cuộn mình trong bóng tối, ý thức không ngừng lui về sau.
Có cái gì đó cần phải đối mặt, nhưng lúc này phảng phất đã không còn quan trọng nữa.
Vừa nghĩ đến lúc đó rời đi, không biết vì sao, ngực Cố Thính Ngữ lại xuất hiện một tia đau đớn nhỏ bé. Kỳ thực chỉ cần làm bộ nghe không thấu, nhìn không thấy, có lẽ sẽ đơn giản hơn một chút…
Nhiệt độ trong máu từng chút từng chút mất đi, Cố Thính Ngữ trong mộng như đi vào mê cung băng lãnh, quay qua quay lại vòng vo nhiều lần như vậy, hắn đứng im ở cửa vào, lặng lẽ ngây ngốc trong bóng đêm.
Có một loại cảm giác thật kì quái, hắn bỗng nhiên lại không lo lắng bản thân có thể ra khỏi đây hay không.
Trong suy nghĩ hỗn loạn, Cố Thính Ngữ mơ hồ cảm thấy có vật gì đó chiếm giữ trong lòng, mệt chết đi, rất đau, thế nhưng… Nhưng cũng là ấm áp duy nhất.
Ngô.
Nghĩ tới… Bọn họ đang đợi ta.
“Ân…” Mở mắt, toàn thân Cố Thính Ngữ không còn chút sức lực nào, đau nhức ở cổ không gì sánh được, hắn khó khăn thở ra, đường nhìn từ từ thích ứng với mọi thứ trong bóng tối xung quanh
Cố Thính Ngữ dần dần phát hiện hắn đang nằm bên cạnh một người ở trong sơn động, ở cửa động có một khối đá lớn chặn lại, những tía sáng nhỏ nhặt xuyên qua khe chiếu vào.
Cũng không biết bản thân đã ngủ mấy canh giờ, Cố Thính Ngữ cau mày muốn ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực cứng lại, lúc này mới phát hiện có một cánh tay đang ôm lấy bản thân
Nương theo tia sáng, Cố Thính Ngữ quan sát nam nhân đang ngủ bên người
Nam nhân ngủ rất sâu, khí tức đều đều kéo dài, nhận thấy động tác của Cố Thính Ngữ, y chẳng những không tỉnh lại mà còn bá đạo siết chặt cánh tay, đem Cố Thính Ngữ dính sát vào bản thân
Cố Thính Ngữ mất một thời gian không phản ứng lại. trong vô thức hắn chỉ cảm giác nam nhâm trước mắt này tựa hồ rất mệt mỏi, trên trán của y còn mang theo nét uể oải thật sâu.
Nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Cố Thính Ngữ giãy dụa ngồi dậy, nhìn quanh bốn phái, đáy lòng nổi lên bất an mơ hồ
Bọn Trọc Âm như thế nào lại không ở bên cạnh hắn?!
Dạ Dẫn Thư ở phía sau bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, sau khi y ngồi dậy nhìn thấy Cố Thính Ngữ, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm
“Ngươi là ai? Bọn Trọc Âm đang ở đâu?” Che giấu không được ngữ khí lo lắng, Tiếng nói của Cố Thính Ngữ có chút khàn.
Miệng của Dạ Dẫn Thư mở rồi lại khép, sau cùng y cũng không nói cái gì cả.
Kỳ thực điều mà y muốn nói nhất chính là: Ngươi… Vết thương của ngươi có còn đau hay không…
“Nói a! Bọn họ ở đâu???” Cố Thính Ngữ gặp Dạ Dẫn Thư không nói lời nào, hơi thở trong lòng như bị chặn lại, thoáng cái ho ra một tơ máu
Thấy hắn lo lắng cho nam nhân khác như vậy, đáy lòng Dạ Dẫn Thư nổi lên một tia hờn giận, nhưng mà thấy hình dáng bất lực của hắn, Dạ Dẫn Thư lại nhịn không được tiến lên đỡ lấy hắn, tận lực dùng ngữ khí bình thản nói “Bọn chúng đang bị trọng thương, tuy ta không biết hiện bọn chúng đang ở nơi nào, nhưng ta biết nơi bọn chúng sẽ xuất hiện”
“Trọng thương?” Thì thào lặp lại, thân thể Cố Thính Ngữ không khống chế được bắt đầu run rẩy
Có phải bản thân mình lại liên lụy tới bọn họ hay không?
Có phải bọn họ vì bảo vệ mình mà bị thương hay không?
Rốt cuộc thương thế của bọn họ ra sao…
Một tay khẽ vuốt gương mặt của Cố Thính Ngữ, lau đi dòng nước mắt mà Cố Thính Ngữ không hề để ý thấy. Dạ Dẫn Thư đem ngón tay dính nước mắt lên chóp mũi ngửi ngửi, trên gương mặt tận lực ngụy trang vẻ lạnh lùng tiết lộ một tia nghi hoặc
“Ta có thể đem ngươi đi tìm bọn chúng, bất quá, có một số việc ta muốn hiểu rõ ràng.”