Qua một đêm cuồng loạn, khoé mắt vẫn còn vương lệ của Cố Thính Ngữ mở ra.
Bên người hắn là ba nam nhân trần trụi, giờ phút này nội tâm của Cố Thính Ngữ vô cùng phức tạp, cả người hắn mềm nhũn vô lực, hoàn toàn tỉnh táo khiến hắn cảm thụ đựơc sự đau đớn nơi huyệt khẩu cùng cảm giác dấp dính khiến kẻ khác phải ngượng ngùng.
Hắn tựa vào cây cối đứng lên, dịch thể chậm rãi theo chân hắn rơi xuống, này dịch thể vẫn ấm áp như cũ, nói lên lần phun trào gần nhất cách hiện tại cũng không là bao lâu.
Nhớ tới điên cuồng đêm qua, lòng Cố Thính Ngữ thắt lại, nói không rõ cảm giác hỗn loạn… Dù sao cuối cùng, hắn cũng chịu thoả hiệp.
Tệ hơn nữa chính là, ở tận cùng của tất cả suy nghĩ hỗn loạn, dưới đáy lòng đầy hổ thẹn cùng buồn bực, trong âm u lại còn có một cánh cửa nho nhỏ.
Cố Thính Ngữ mở cánh cửa đó ra, cảm xúc giấu kín sau cánh cửa, cư nhiên lại là thoả mãn cùng vui sướng.
Chỉ một chút, thậm chí chỉ là một chút, Cố Thính Ngữ biết bản thân mình đã xong.
Hắn không bao giờ…. Có thể trở về là một Cố Thính Ngữ như trong quá khứ nữa.
Gió lạnh thổi tỉnh Cố Thính Ngữ đang thất thần, hắn dừng một chút, đối với ba người đang ngủ say nghiêm túc nói “….Ta sẽ không bao giờ… Làm như vậy nữa…”
Niệm Hành bỗng nhiên trở mình, ôm lấy không khí khiến lông màu y nhăn laị, sau đó hơi mơ mơ màng màng nói
“Tiểu Ngữ… Yêu ngươi…”
Cố Thính Ngữ thở gấp một hơi, nắng sớm khắc lên gương mặt hắn một tầng kim quang hơi mỏng, trên gò má Cố Thính Ngữ phóng xuất một mạt đỏ ửng tựa như hai đoá sen.
“Khụ khụ…” Hắn nhỏ giọng ho khan, tim không hiểu vì sao đập rộn ràng. Cố Thính Ngữ quay nhìn trái phải xung quanh, dường như sợ bị ai đó phát hiện nên phải giả vờ trấn định.
đống lửa đêm qua đã lụi tàn, trên bầu trời đã có những tia sáng trắng nhàn nhạt.
Trước nên đi nửa mặt một chút.
Đứng bối rối tại chỗ nửa ngày, hắn rốt cuộc cũng nghĩ tới việc phải rửa sạch dịch thể trên người trước khi bọn họ tỉnh lại, Cố Thính Ngữ tiện tay vớ y phục rơi trên mặt đất, chạt vật bỏ chạy khỏi nơi hoan ái đêm qua.
Hắn nhớ mang máng trước khi đến chỗ này có thấy một con suối nhỏ trong rừng cây, sau khi mặc xong y phục hắn liền đi tìm nơi đó. Bước chậm trong rừng, cây cối tản ra không khí trong sạch tươi mát, Cố Thính Ngữ thẳng lưng, bỗng nhiên nhớ lại đáp án thật lâu trứơc đây.
[ Nếu như dùng một từ ngữ để hình dung con, con muốn mình sẽ là loại người gì? ]
Câu trả lời của bản thân, không phải là kiên cường, không phải là sâu sắc, cũng không phải là cường đại…
Đứa bé là Cố Thính Ngữ lúc đó đã quay nhìn mụ mụ mình mà đáp: Con mong muốn mình sẽ trở thành một con người ôn nhu.
Cố Thính Ngữ thở dài, nhớ mang máng, mụ mụ sau khi nghe xong đáp án đó, đã nở một nụ cười phi thường nhu hoà, nàng nói:
“Tiểu Ngữ, sau này phải đối xử thật tốt với người yêu của con.”
Trong vô thức, Cố Thính Ngữ đã đi thật xa, đợi tới lúc hắn lấy lại đựoc tinh thần, đã là lúc ánh mặt trời xuyen qua rừng cây trải dài trên mặt đất.
Tiếng dòng suối cách đó không còn xa, cước bộ của Cố Thính Ngữ tăng nhanh hơn lúc trước
Phải nhanh một chút rồi trở về… Bọn họ tỉnh lại mà không tìm thấy mình, nhất dịnh sẽ lo lắng.
Chỉ là Cố Thính Ngữ không hề phát hiện ra, ngay bên trong rừng cây rậm rạp, một cái bóng to lớn mạnh mẽ, vẫn vô thanh vô thức bám đuôi theo hắn…
Trên mặt đất chỗ Cố Thính Ngữ vừa đi qua thường thừơng lưu lại một ít dịch thể màu trắng đỏ, đó là ái dịch từ trong huyệt khẩu của Cố Thính Ngữ chảy ra. Cái bóng nhìn Cố Thính Ngữ ở phía xa trong chốc lát, sau đó cúi đầu xuống, ngửi ngửi mùi vị dịch thể.
————————
“Tiểu Ngữ?” Niệm Hành xoa con mắt ngồi dậy, bên người trống không, y mở hai tròng mắt mông lung ngái ngủ nhìn Trọc Âm đang đứng ở một bên “Tiểu Ngữ đâu?”
Trọc Âm lắc đầu “Thanh Tước đang đi xung quanh tìm kiếm.”
“Sao không gọi ta dậy để cùng tìm?”
“Chúng ta cũng vừa tỉnh, không có dấu vết giao tranh, có thể Cố Thính Ngữ ra vùng gần đây để tắm rửa…” Trọc Âm giận tái mặt, vội vàng che giấu nột tâm xao động “…Ở đây không an toàn nữa, chờ Thanh Tước trở về chúng ta cùng đi kiếm hắn. ”
Nguyên tưởng Cố Thính Ngữ chỉ là đi tắm rửa, nhưng chờ nửa ngày vẫn chưa thấy hắn về, Trọc Âm mơ hồ có cảm giác không ổn.
Rất xa, trên không trung bay tới một con khổng tước thật lớn màu xanh, nó khi rơi xuống liền biến thành hình người, vẻ mặt Thanh Tước lo lắng nói “KHông hay rồi… Ở xung quanh không tìm thấy hắn.”
Rừng mưa này đựơc cấu tạo bởi nhưữn thân cây có tán lá rậm rạp, Thanh Tước ở trên không trung chỉ có thể qua những kẽ tán cây trong rừng mà nhìn xuống, không thể thấy rõ tình huống cụ thể dưói tán cây, vì vậy lúc này chỉ có thể đi bộ mà tìm kiếm
“Tìm thế nào?” Nhìn xung quanh đều là rừng cây giống như nhau, Niệm Hành vội la lên “Vạn nhất hắn đã trở về thì làm sao bây giờ?”
“Gặp quỷ!” Trọc Âm chửi bới, nếu như bản thân có thể tỉnh sớm một chút, Cố Thính Ngữ cũng sẽ không đột nhiên biến mất như vậy.
Thanh Tước nhíu mày “Ở phía Bắc hình như có một con suối, nếu như Cố Thính Ngữ đi tắm rửa, hẳn là đã gặp phiền phức ở nơi nào rồi.”
Không phải, dựa theo tính tình của người nọ, không có khả năng vô duyên vô cớ để cho bọn họ phải lo lắng
Ba người trầm mặc bước đi trong rừng, tâm tình hoảng loạn xoay xung quanh họ.
… Nghìn vạn lần không nên gặp chuyện không may a.
Dọc theo trên đừơng bắt đầu xuất hiện một chút vết máu, Trọc Âm dừng bước, y thấy bên bãi dịch thể hồng sắc còn có vết chân của một con thú Căn cứ theo hình dạng vết chân mà phán đoán, đây có thể là một loài thuộc họ nhà mèo, ví như
Con báo…
“Dạ Dẫn Thư!!?” Trọc Âm thở gấp một hơi.