“Tiểu ngữ, ngươi xoay người lại”
Cố thính Ngữ đưa tấm lưng trơn nhẵn về phía Niệm Hành
Niệm Hành một tay ôm lấy lưng hắn, hai người co mình nằm bên trong vỏ sò. Vào đêm, sau bữa tối Cố Thính Ngữ đang chuẩn bị đi ngủ, ai biết Niệm Hành dĩ nhiên lại xốc chăn chui vào trong vỏ sò chật hẹp.
“Quên đi,” nếu như bình thừơng ôm nhau thế này thì ngủ cũng dễ thôi, thế nhưng hiện tại Cố Thính Ngữ đang trần như nhộng, hắn thực sự chịu không nổi Niệm Hành cứ như con bạch tuộc quấn lấy mình “Ta ra bên ngoài ngủ,”
“KHông được!!” âm điệu của Niệm Hành bỗng chốc lên cao quãng tám, một lát sau lại cấp tốc hạ xuống, thương cảm hề hề thì thào tự nói “… ta đã biết, ngươi là ghét bỏ bổn đại gia… Ta… Là chân của ta quá khó nhìn… Đúng không…” (cái gì cũng ngốc mà sách lược bi ai học nhanh thế)
Lời này vừa nói ra, động tác của Cố Thính Ngữ bỗng dừng lại, hắn nheo con mắt dùng sức quan sát thần sắc của Niệm Hành, sau khi xác định y không phải là uy hiếp quanh co lòng vòng, Cố Thính Ngữ thở dài một hơi, rầu rĩ không vui nằm lại trong vỏ sò.
Trong bóng tối, Niệm Hành ôm Cố Thính Ngữ mềm mại cảm thấy thật mĩ mãn, tận lực ép bản thân không cười thành tiếng.
Bên cửa sổ truyền đến tiếng sóng biển của thuỷ triều, Cố Thính Ngữ cảm thấy cánh tay đang ôm chặt bản thân kia, càng lúc càng chặt.
“Tiểu Ngữ…”
“Có chuyện gì.”
“Ta nghĩ ta đã hiểu rõ nhân loại”… Là cấu tạo, Niệm Hành yên lặng dưới đáy lòng bổ sung
“Ân,” Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng đáp lại, tiếng sóng biển như bài hát ru con đẹp nhất, hắn đã có chút mơ màng “Hiểu rõ nhân loại cái gì?”
“Tỷ như nói, nhân ngư vì sao không cái nơi ấy.”
Chân sao… Cố Thính Ngữ ngáp một cái “Ngươi hiện tại không phải là có sao.”
“Chỉ là cái nơi ấy, ta không tự mình thấy được.”
“Nga… Ở đâu?”
“Ở đây.” Cánh tay khoát lên eo Cố Thính Ngữ, thoáng cái đã trượt sâu vào giữa hai đùi…
“….”
Vỏ sò giống như chiếc thuyền lá trong giông bão kịch liệt rung động, Cố Thính Ngữ nghiến răng nghiến lợi đẩy ngã Niệm Hành “Hiểu rõ?! Hảo… ta cho ngươi hiểu rõ thân thể nhân loại!!”
“A a… Tiểu Ngữ… Đau quá!!”
Cố Thính Ngữ nắm chặt hai tay Niệm Hành, mắt điếc tai ngơ với lời cầu xin tha thứ của y, thế nhưng tiếng kêu của Niệm Hành, dần dần có ngữ điệu không hề thích hợp…
Cố Thính Ngữ vội giơ tay tìm một vật dễ gây cháy, ánh lửa chiếu xuống Niệm Hành đang che ngực kịch liệt giãy dụa, y ngã vào trước ngực Cố Thính Ngữ gấp gáp thở hổn hển, môi đã bị bản thân cắn tới xuất huyết, hiển nhiên là do đau nhức tới mức không nói thành lời.
“Niệm Hành?!” Sắc mặt Cố Thính Ngữ lập tức thay đổi, giọng nói đến ngay cả chính hắn cũng không phát hiện được là đang run rẩy “KHó chịu ở đâu?? Ta làm ngươi bị thương sao?”
“KHông…Ách!… Tiểu Ngữ, đau quá…”
Cố Thính Ngữ ôm lấy Niệm Hành, lòng bàn tay dán lên ngực Niệm Hành, không ngừng vì y vận chuyển năng lượng của mình.
Mồ hôi theo trán Niệm Hành rơi xuống, y mở mắt nhìn thần tình đau lòng của Cố Thính Ngữ, không tự giác cười ngốc nghếch. Sức mạnh ôn hoà của Minh lệ ức chế cơn đau co rút trong ***g ngực, Niệm Hành nằm trong lòng Cố Thính Ngữ cọ cọ, nhàn nhạt nói rằng
“Nguyên Ác… Xem ra sắp sửa thức tỉnh rồi, hắn đang triệu hoán (gọi) bọn ta… Trở về bên người hắn.”
Lời còn chưa dứt, Niệm Hành đột nhiên đánh một cái rùng mình, bầu trời hạ xuống, tựa hồ có một dấu hiệu đáng ngại nào đó, tiếng sóng biển từ từ nhỏ đi, lúc này Cố Thính Ngữ cũng nghe thấy trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Người tới không chỉ có một.
Niệm Hành cùng Cố Thính Ngữ nhìn nhau, bầu không khí nhanh chóng trở lên căng thẳng hết sức, Niệm Hành che chắn phía trước Cố Thính Ngữ, gắt gao nhìn thẳng vào cánh cửa.
Tiếng bước chân từ xa đã lại gần, lúc này bọn họ đang đứng ở trước cửa.
Niệm Hành một tay che đau nhức ở ngực, một tay gắt gao nắm chặt Cố Thính Ngữ, nhưng mà, thật ngoài ý muốn
“Cốc Cốc Cốc ”
Những tiếng gõ cửa lại vang lên.
—————————–
Mây đen che kín bầu trời, dưới chu kỳ luân hồi từ xa xưa, Oán Minh hoa lần lựơt héo tàn.
Những cuộn khói đen cuồn cuộn sinh sôi từ dưới nền đất từ hỗn loạn dần dần hoá thành thực thể, từ xa nhìn lại, chính là hình dáng của một nam nhân.
Quyết quỳ gối xuống, nhìn Nguyên Ác từ từ tích tụ sương mù dày đặc thành thực thể, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thay thế bằng thần tình phức tạp cùng kính nể, mà nam nhân vô tri vô giác có hai tròng mắt xanh biển đứng phía sau Quyết, vẫn như cũ không nói đựoc một lời.
[ Quyết ]
Tuy rằng không có thanh âm, nhưng Quyết cảm thụ đươợ ý thức của Nguyên Ác, hắn khiêm tốn cúi đầu.
[ Chuyện gì xảy ra?]
Quyết quỳ gối dưới lớp sương đen, ngực không ngừng lựa chọn những từ ngữ thích hợp, vô luận như thế nào, sự tình phát triển tới cục diện này, hắn cùng Huyễn Sinh đều không thoát đựơc việc có can hệ.
[ Kết giới, vì sao lại hỗn loạn?]
Ý thức cuả Nguyên Ác không mang theo chút cảm tình nào, nhưng Quyết lúc này lại cảm giác bị một áp lực vô hình đè nặng với vô pháp ngẩng đầu, nương theo hô hấp càng ngày càng trầm trọng, Quyết gian nan đáp lại
“Kết giới bị một sức mạnh không biết tên phá hoại, sức mạnh tập trung lại…. Cung thứ sáu…”
[ Trọc Âm?]
Đầu của Quyết càng cúi thấp hơn.
[ Triệu hồi tất cả các thánh thú.]
“… Tuân lệnh.”
Nhưng mà, khi nắm niệm chú Triệu hồi thuật, phía chân trời xuất hiện ánh sáng màu xanh u ám, đợi ánh sáng xanh tắt đi, thánh thú xuất hiện tại nơi Nguyên Ác tiêu tán, chỉ có hai người.
Ngàn năm trước, bọn họ mười hai người tuyên thệ trung thành với Nguyên Ác, ngàn năm sau, tại cùng một chỗ, đáp lại lời triệu hoán của Nguyên Ác lại không có mấy người.
Quyết nói không ra lời, chuyện làm hắn lo lắng nhất, rốt cuộc đã xảy ra.
——————————-
Niệm Hành mở cánh cửa.
Mà đám người đứng ở ngoài cửa, dẫn đầu Thật đáng ngạc nhiên lại là Trọc Âm.
Niệm Hành ngơ ngác mở cánh cửa, Trọc Âm, Thiên Luật, Thanh Tước ba người nối đuôi nhau tiến vào gian phòng.(tình cũ không rủ đều đã tới)
Cố Thính Ngữ khó có thể tin há hốc mồm “…Các ngươi, thế nào lại…”
Cả ba người toàn thân ướt đẫm, hình dạng có chút chật vật, ngoài cửa sổ chẳng biết từ bao giờ đã bắt đầu có mưa phùn, chỉ chốc lát sau mưa rơi càng lúc càng lớn, trong tiếng sấm chớp, sắc mặt cả ba người đều đặc biệt trầm trọng.
Trọc Âm hướng mặt về phía Cố Thính Ngữ “Ngươi làm thế nào tới đây đựơc?” Trái tim của y liên kết với kết giới tiếp theo, theo lý thuyết, nếu Cố Thính Ngữ đi tới cung tiếp theo, y đã sớm… Chết rồi.
“Ta không có đi qua cái kết giới kia.” Cố Thính Ngữ trả lời.
“Ai cho ngươi tự chủ trương (quyết định) hả?! Ngươi có biết sử dụng Minh lệ cứu sống ta tương đương với việc phá huỷ kết giới hay không, cái lão già Nguyên Ác kia hiện tại chỉ cần tuỳ tiện phái một thánh thú qua đây đều có thể giết ngươi!!” Tâm tình Trọc Âm dị thường kích động, nhưng lại nghe như y đang phô trương thanh thế để che giấu cảm động dưới đáy lòng “Sau đó thì sao, ngươi đã đi đâu?”
“ta trở lại chỗ có kết giới ban đầu ở bên hồ. Vốn là muốn đi tìm Thiên Luật, thế nhưng khi lặn xuống phía dưới, tỉnh lại chính là ở bên bờ biển.”
“Kết giới rối loạn rồi,” Thanh Tước nhàn nhạt nói, nửa ngày, thực sự nhịn không đựơc dấm chua hỏi “Tại sao ngươi lại đi tìm Thiên Luật … Mà không tìm ta.”
Thiên Luật đứng im một bên nhìn chằm chằm Cố Thính Ngữ nở nụ cười tự giễu “Tìm ta? Ha hả…. Tìm ta là vì để cứu con tử xà kia đi!!” Nói còn chưa dứt lời, Thiên Luật bước một bước dài đi tới trước mặt Cố Thính Ngữ, “Soạt” cái xốc chăn che trên người hắn lên.
Gian phòng nhất thời an tĩnh.
Cố Thính Ngữ cả người trần trụi đứng trong vỏ sò, ngoại từ Niệm Hành đang mỉm cười đắc ý, những người còn lại trong nháy mắt đều đen mặt. (cái này cso được tính là bắt gian tại giường ko?)
“A nha, không nên để Tiểu Ngữ cảm lạnh nha ” Niệm Hành dị thường nhanh nhẹn đi tới bên vỏ sò, cẩn cẩn dực dực giúp Cố Thính Ngữ đắp chăn lại thật tốt “Tiểu Ngữ chờ bọn họ đi, chúng ta tiếp tục.”
“Ầm!” Sấm sét vang lên, nhiệt độ không khí trong gian phòng đột nhiên giảm mạnh tới mức đóng băng.
“Tiểu, Ngữ?” Thiên Luật lặp lại từng từ một, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cố Thính Ngữ “… Ngươi, cùng hắn làm?”
KHông đợi Cố Thính Ngữ trả lời, Trọc Âm một chưởng đánh vào bên người Niệm Hành, Niệm Hành không phòng bị đau đớn kêu một tiếng rồi té trên mặt đất.
“Niệm Hành!” Cố Thính Ngữ cuống quít nhảy ra khỏi vỏ sò nâng Niệm Hành dậy, hắn nhìn Trọc Âm trách cứ “Ngươi điên rồi?! Không nhìn thấy chân y bị thương sao?”
Cố Thính Ngữ không hề chú ý tới bên dưới hắn ánh mắt của NIệm Hành cùng Trọc Âm trong nháy mắt va chạm nhau, điện quang chớp lửa bắn ra, Niệm Hành nhìn Trọc Âm nở nụ cười nhạt
Mà Trọc Âm lại sửng sốt như bị điện giật
Âm ngoan Trọc Âm cùng Thiên Luật nhíu mày, âm thầm ra kết luận
Mưa càng rơi càng lớn, cuồng phong phần phật thổi qua hải đăng, Cố Thính Ngữ cùng Niệm Hành ngồi trong vỏ sò, những người còn lại vây thành một vòng quanh vỏ sò. Cho tới bây giờ, Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy tất cả ở trước mắt đều rực rỡ như mộng, hắn mờ mịt nhìn mọi người, nhẹ nhàng hỏi “Các ngươi thế nào lại gặp nhau ở chỗ này?”
Trọc Âm, Thiên Luật cùng Thanh Tước lúc này mới nhớ tới chuyện trọng yếu, lúc mới vào cửa nhìn thấy hình ảnh Cố Thính Ngữ cả người xích loã liền trực tiếp rơi vào mộng, hoàn toàn quên mất phải cùng nhau bàn chuyện chính sự.
Niệm Hành ghé vào trong lòng Cố Thính Ngữ, mặc dù nhìn qua có vẻ nhu thuận như vậy, nhưng thực tế là đang ngầm nguyền rủa ba kẻ xâm nhập. Y tuy rất rõ ràng bọn họ tới đây tất nhiên là vì việc Nguyên Ác triệu hoán, nhưng trong tâm vẫn tồn tại địch ý với những kẻ dám can đảm nhìn trộm Tiểu Ngữ (XX còn làm rồi thì nhìn trộm có là gì) Dám ở địa bàn của y dương oai, coi nhân ngư y là tảo biển để ăn à?!
Thiên Luật bình ổn lại tâm trạng, nói “Ý thức của Nguyên Ác đã sống lại rồi, thực thể của hắn phục hồi lại như cũ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, kết giới giờ bị phá hỏng, sức mạnh của bọn ta tuy yếu ớt, thế nhưng vẫn có thể xông qua nhưng cho tới bây giờ, mới chỉ có ba người bọn ta xông qua thôi.”
Nói cách khác, Bạch Chi Ngao, Tu Nhĩ, Lương Nguyệt vẫn đang không rõ sống chết.
————————-
Xong chương này, ta xin rút lại nhận xét trước đây của ta về Niệm Hành, anh này ngòai vẻ ngoài yếu ớt, dễ thương như Chi Ngao thì cá tính là một trời một vực a… Đến Trọc Âm còn mang vạ đúng là…