Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 21: Số phận của lang nhân




[Lang nhân]

Trong trấn nhỏ này hàng năm đều phát sinh thảm kịch nhân loại chết vì bị lang nhan cắn xé.

Thế nhưng loại sinh vật kinh khủng này binh thường đều ở sâu trong rừng cây, rất ít khi ra khỏi lãnh địa này tấn công con người.

Mộng sa chỉ vì né tranh ánh mắt của mọi người, nên đã cùng thiếu niên thôn bên hẹn ở cửa vào của tùng lâm gặp gỡ, lại không may đụng độ với lang nhân.

“Nói … Nói chung,Tu Nhĩ đã bị nhiễm… Ta không có khả năng tiếp tục ở cùng một chỗ với hắn…” Mộng Sa nói xong, có chút chột dạ đóng cửa lại.

Quản gia uể oải trở về, nhưng khi hắn trở lại trước nhà, khiếp sợ nhìn mọi người trong trấn đều tụ tập đến đây, trong tay mỗi người cầm một bó đuốc.

“Các ngươi điên rôi?! Các ngươi muốn làm cái gì???” Quản gia đi tới, rất nhanh, đã bị mọi người ấn ngã xuống đất.

“Chúng ta nghe nóiTu Nhĩ đã biến thành lang nhân!! Chúng ta muốn thiêu chết lang nhân!!”

“Ai nói cho các ngươi chuyện đó?” lão quản gia nhìn theo hướng Mộng Sa đang tới, còn có thiếu niên đang ôm nàng.

“Các ngươi…”

“Thiêu chết hắn!! Thiêu chết hắn!!” Trong đám người liên tiếp bạo phát một trận lại một trận rống giận, có ngừoi đã ném cây đuốc hướng về phía phòng ở.

“đừng!!! Cho dù chủ nhân có biến thành lang nhân, ngài có hay không đã tổn thương các người? Ngài đã làm chuỵên gì đáng phải xin lỗi các người hay chưa?”

“lang nhân thiên tính hung tàn, hắn hiện tại không làm không có nghĩa sau này không làm, mọi người đừng lãng phí thời gian nói nhiều nữa, cùng nhau châm lửa!!”

…. Đột nhiên

Cửa mở.

Đám người vừa rồi còn hung hãn không gì sánh đựoc, tức thì kinh hoàng lui về sau.

Tu Nhĩ tuy rằng đại bộ phận vẫn là hình người, thế nhưng cánh tay cùng với cổ đã hiện ra rất rõ lớp da lông của loài thú.

“Mộng Sa…”

“AAAAAAAAA!!!”

“Vì sao lại sợ hãi? là ta a…”

Nhưng mà nàng vẫn thét len chói tai, trong ánh mắt của nàng tràn ngập sự căm ghét kinh khủng, nàng không ngừng lui về sau, cứ như nơi y đang đứng hiện là khu vực của ác ma.

Thế nhưng.

[Nàng đã nói yêu ta a. ]

Tiếng thét chói tai của Mộng Sa đã khiến đoàn nguời tình giấc, bọn họ vây quanh Tu Nhĩ, hướng y ném chuỳ dữ đá vụn, bản thân cũng không ngừng thét y nên chết đi…

tất cả chỉ bởi vì họ không thể chịu đựng đựoc bất cứ thứ gì uy hiếp sự tồn tại của họ

Trong hỗn loạn,Tu Nhĩ chỉ chú ý đến người yêu đang cúi đầu vào lòng người khác, trốn trong đoàn người.

Trong cơ thể y có một loại phẫn nộ xa lạ không ngưng lơn mạnh, cái loại năng lượng khổng lồ này dần dần nhai nuốt thần trí của y.

Y phát sinh tiếng rên rỉ đến khắc cốt ghi xuơng, sau đó hoàn toàn không khống chế đựoc tình trạng này, y bắt đầu hướng lũ người kia đánh trả.

Chờ cho tất cả kết thúc… Chờ cho tất cả những tiếng thét chói tai biến mất, ý thức của y khôi phục lại ngơ ngác nhìn đôi bàn tay của bản thân nhiễm đầy máu.

Bộ lông thú kinh khủng kia đã phủ lên toàn thân y, những con người bị xé rách trên mặt đất tối hậu chỉ còn lại biểu tình kinh khủng, TU Nhĩ cả đời cũng không thể quên đựơc.

“ta rốt cuộc… là loại quái vật gì?”

Y muốn chạy trốn, cái địa phương trải rộng sát khí bạo ngựơc này y một khắc cũng không muốn ở lại nữa, thế nhưng dứơi ánh trăng kia, hình bóng của con vật nửa người nửa thú vẫn đang chăm chú nhìn y…

Lão quản gia khóc không gia nước mắt nhìn trên đất những mảnh thi thể nhỏ bé vây quanh lang nhân to lớn.

“Chủ nhân!”

Lang nhân hơi có pjhản ứng, hai mắt y vô thần nhìn lão quản gia “Ngươi còn nhận ra ta?”

“Chủ nhân!!” lão quản gia ngay từ đầu dã biết bị lang nhân đả thương thì sẽ có hậu quả thế nào, đối mặt với vị chủ nhân đã hoàn toàn biến thành lang nhân, lão không phải không có sợ, nhưng nhiều hơn nỗi sợ đó, chính là tình yêu mà lão đã dành cho tiểu chủ nhân mà lão nuôi lớn từ nhỏ.

“Ngươi nhìn thấy không, những người này, đều là ta giết,” Lang nhân chậm chạp mở chất giọng khàn khàn nói “Trứơc khi ta thay đổi chủ ý, ngươi mau cút đi.”

“Không… Đây không phải là lỗi của ngài!”

“Không phải là của ta sao?!” lang nhân dần dần bị kích động đứng lên “Đây là người yêu của ta đó! Là tay ta đã chặt đứt cổ nàng!! Còn có cái gì là ta không làm đựơc? Ta… A… Ngươi đừng có theo ta nữa, ta hiện taị sẽ giết ngươi!!”

“Chủ nhân…” lão quản gia ai oán rên rỉ “Đây đều là thiên ý a!! Chủ nhân, nếu như giết ta khiến cho ngài cảm thấy tốt hơn, ngài cứ động thủ đi!! Thế nhưng mặc kệ ngài biến thành cái dạng gì, ta đều đi theo ngài!!”

Nếu như ngay cả bản thân lão cũng bỏ chủ nhân đi, vậy thì trên thế giới này, sẽ không còn có ai nguyện ý làm bạn với y nữa.

“Ngươi!! Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao??” Móng vuốt nhiễm máu của lang nhân hung hăng hứơng ngực lão quản gai đâm tới, nhưng khi mắt thấy sắp đâm thủng ngực lão thì lại ngưng lại.

Sau cùng, thân thể lang nhân không ngừng run lên, y chậm rãi hạ tay xuống

“Ta rốt cuộc… Phải làm sao bây giờ?”