Thập Ngũ Niên Chi Dương

Chương 6




Tôi đến nơi lúc gần sáu giờ, bầu trời vẫn  chưa tối hẳn. Tìm theo địa chỉ phòng bệnh anh nói cho tôi, đẩy cửa ra liền thấy anh, trong nháy mắt đó, một người đàn ông ba mươi tuổi như tôi cũng phải rơi nước mắt.

Người đàn ông của tôi lúc đi vẫn còn tốt, một tuần này lại bị giày vò trong bệnh viện, trong phòng mờ tối, anh một mình nằm ngủ ở kia, trên tay cắm kim truyền, nói không ra sự đau xót và lạnh lẽo.

Mẹ nó chứ.

***

Lúc này lẽ ra phải như này, tôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, thâm tình nhìn anh, sau đó nắm chặt tay anh, đợi anh tỉnh thì thấy tôi nằm gục bên cạnh. Trên TV đều diễn như thế hết.

Nhưng tôi không làm thế, tôi lại gần vỗ vỗ hai cái lên mặt anh, anh ngủ rất sâu, hình như là khó chịu lắm. Lúc anh mở to mắt nhìn tôi, tôi có thể thấy ánh mắt anh dần dần phát sáng, kiểu rất vui mừng. Trong lòng tôi chua sót nhưng vẫn muốn cắn người, cắn chết anh.

Anh cười nhẹ hỏi tôi: “Bé cưng, em đến lúc nào thế?”

Tôi nhướn mi: “Nửa phút trước.”

“Em có phải thấy anh rất xấu không? Lúc sáng anh lấy điện thoại soi một chút, rất xấu, thực ra anh không hề muốn em tới.”

Cổ họng anh bị ảnh hưởng nên rất khó nói chuyện, cảm giác nói vài câu cũng tốn nửa bát cơm năng lượng, làm tôi nghe thấy mà rất khó chịu. Tôi đẩy anh sang một góc nhỏ, nhưng anh rất không phối hợp, cứ ồn ào: “Này em đừng đụng vào anh, bé cưng em đừng đẩy anh, em đẩy anh làm gì chứ, đừng nói là em định lau người cho anh nha? Em đừng lau, anh hôi lắm để tý nữa anh tự làm.”

Tôi thấy anh vì cố sức nói chuyện mà ảnh hưởng đến vùng ngực, cảm giác anh rất ồn ào. Tôi giơ tay che miệng anh, anh liền trợn to mắt nhìn tôi, anh gầy đi, đôi mắt trông càng to hơn.

“Anh ngậm miệng, không thấy mệt sao?” Anh chớp mắt nhìn tôi.

Tôi rụt tay, đến bên cổ anh ngửi ngửi rồi nói: “Đúng là hôi thật.”

Anh lập tức tủi thân.

Tôi cười, nằm xuống cạnh anh, nhẹ nhàng ôm. Tôi thò tay muốn ôm như bình thường, không ngờ eo anh lại nhỏ đi cả vòng. Tôi mềm lòng, thật mẹ nó đáng ghét.

Anh cũng im lặng, hôn nhẹ đỉnh đầu tôi rồi nhắm mắt.

Tôi nằm cùng anh một lúc, anh ngủ rất nhanh. Tôi bóp bóp tay anh, rồi đứng dậy đi đến phòng trực ban tìm y tá. Tôi nói tôi là người nhà Trương Tử Kiếm, y tá liền nhìn tôi nói: “Người nhà cũng rất đẹp trai, nhưng giờ mới đến làm tôi còn tưởng là không có người thân.”

Tôi cười cười, cô tiếp tục nói: “Bệnh rất nghiêm trọng, viêm phổi cấp, đã sốt vài ngày không lùi nên có xu hướng chuyển xuống viêm phế quản.”

Tôi nhíu mày, “Sao lại vẫn chưa hết sốt? Tiêm vài ngày vẫn chưa giảm sao?”

“Hôm trước có giảm nhưng sau lại sốt lại. Bệnh này là như thế, không giống như bị thương ngoài da hay các bệnh khác đơn giản vài cái là xong, bệnh này chỉ có thể dựa vào tiêm và uống thuốc thôi, dù sao việc quan trọng bay giờ là có thể khiến cậu ta hạ sốt, không giảm được có khi lại bị nóng đến hỏng đầu.”

Tôi không biết gì về vấn đề này, giờ mới thấy hối hận vì sao ngày trước không học y, tôi hỏi cô: “Có cách nào giúp giảm sốt nữa không? Chứ cứ chờ như vậy sao, phải làm gì để không tái sốt bây giờ chứ?”

“Bắt buộc phải hạ sốt, bây giờ đang viêm ở nhánh phế quản, đợi một thời gian nữa không biết có lan sang vùng khác không? Cậu ấy có vùng viêm ở phổi nên mới sốt cao, dùng cách  hạ sốt vật lý không có tác dụng, nhưng nếu cậu không có việc gì làm thì cứ thử cũng được, lấy cồn lau, giảm một chút còn hơn không.”

“Sao anh ấy lại bị như vậy? Trước khi đi không hề có chút dấu hiệu nào sẽ mắc bệnh, đột nhiên lại trở thành vậy.”

“Thế mới bảo cấp tính, đều như vậy thôi. Dù sao cậu cứ chăm sóc tốt cậu ta là được, chắc sẽ không có chuyện gì đâu, ăn nhiều thức ăn lỏng và hoa quả, đồ ăn kiêng thì chắc cậu cũng biết, đồ ăn chua cay tanh lạnh không được ăn, ho ra đờm có máu cũng không cần lo lắng. Đúng rồi, cậu có cần giường cho người chăm sóc không?”

Tôi gật đầu, “Nếu có thì cho tôi một cái, nếu không có thì thôi.”

Thực ra dù có giường cho người thân thì Trương Tử Kiếm cũng không để tôi ngủ trên đó.

Y tá vẻ mặc bừng tỉnh, “Vậy thì không cần nhá, giờ bệnh viện cũng đông bệnh nhân, cậu ta cũng không có vết thương ngoài da mà sợ đụng vào nên hai người chen trên giường cũng không việc gì.”

Không biết là cô có thật sự hiểu rõ quan hệ của chúng tôi hay vẫn nghĩ đơn thuần mà phản ứng rất thản nhiên. Nhưng tôi còn thản nhiên hơn, qua nhiều năm thế rồi tôi đã không còn xấu hổ.

Lúc tôi về phòng bệnh Trương tử Kiếm vẫn đang ngủ, tôi ngồi cạnh anh, lòng nặng nề. Tôi có bóng ma tâm lý với bệnh viêm phổi, trước kia đối diện nhà tôi có một đứa nhỏ, chúng tôi rất hay chơi cùng nhau, sau này không biết nhà đấy đi đâu mà không hề có ai ở, một thời gian dài sau quay trở lại thì đứa nhỏ đó không còn nữa, bị viêm phổi.

Quãng thời gian dài sau đó tôi đều coi viêm phổi là bệnh nan y, nghiêm trọng ngang bệnh máu trắng.

Trương Tử Kiếm ngủ liền ba giờ, tôi ra ngoài mua ít đồ tiện thể mua thêm hai chén cháo, lúc về phòng anh vẫn chưa dậy. Anh cứ ngủ như vậy làm tôi hơi sợ, nên vừa thu dọn qua một chút tôi liền gọi anh dậy.

Lúc mới dậy anh còn hơi mơ màng, chưa hiểu chuyện gì vào chuyện gì. Vài giây sau mới load kịp, muốn mở miệng nói chuyện nhưng phát không ra tiếng. Anh càu mày thanh thanh cổ họng, khuôn mặt rất đau đớn.

Tôi không muốn để anh nói, xoa bóp mặt anh, “Anh là lợn hả Trương Tử Kiếm? Ngủ một cái liền ngủ hơn ba giờ, hửm? Có phải lợn không?”

Anh vẫn muốn nói, nhưng tôi bịt miệng anh: “Bây giờ em hơi ghét âm thanh của anh, anh ngậm miệng đi, rất khó nghe.”

Trương Tử Kiếm bị đả kích rồi, tâm hồn rơi vỡ đầy đất chịu chồng chất thương tổn.

“Anh đi súc miệng rồi ăn cháo được không?”

Anh làm thủ thế đánh răng với tôi, tôi không nói gì, nhìn anh vất vả khổ sở đi vào toilet. Tên ngu ngốc này còn định gội đầu, tôi liền đóng vòi nước lại, tôi không thích nhìn anh chạy đi tìm chết như thế.

“Em chỉ ghét giọng nói của anh chứ có ghét vẻ ngoài đâu, bây giờ anh vẫn rất đẹp trai, đẹp muốn chết.”

Anh liền yên tâm trở lại, về giường khoanh chân ngồi lên chờ tôi đút cháo. Tôi đem cháo đặt lên đùi anh: “Tự ăn đi, tay có gẫy đâu chứ?”

Ánh mắt anh cực kì ai oán nhìn tôi, tôi không thèm để ý. Thế nên hai chúng tôi ngồi khoanh chân đối diện nhau ăn cháo, tự mình ăn của mình. Ăn được nửa thì điện thoại tôi đổ chuông, là mẹ tôi gọi.

“Alo, mẹ ạ?”

Thanh âm khí phách của mẹ tôi truyền qua ống nghe, “Nhóc con sao?”

“Sao vậy mẹ?”

“Có cái gì đâu chứ, mai con qua đây ăn cơm nhá? Học sinh của ba con hôm nay cho một con dê, mẹ mổ rồi làm cho con lẩu dê? Hay là ăn sủi cảo nhân thịt dê? Tử Kiếm về chưa? Mẹ nhớ là Tử Kiếm rất thích thịt dê.”

“Thôi ba mẹ ăn đi, bọn con không về được. Tử Kiếm bị viêm phổi, con đến chăm anh ấy không biết lúc nào thì về được.”

Mẹ tôi bị dọa luôn: “Ôi chao, viêm phổi? Sao lại bị chứ?”

Tôi mặc kệ động tác kêu tôi đừng nói của Trương Tử Kiếm, tiếp tục nói với mẹ: “Con làm sao biết, lớn như thế rồi mà đi công tác còn mắc bệnh.”

Vẻ mặt Trương Tử Kiếm đau khổ.

“Vậy con có chăm sóc được không? Bệnh có nặng không? Không thì con mua vé cho mẹ để mẹ chăm cho!” mẹ tôi nghĩ nghĩ, lại nói: “Mà công tác ở đâu? Có gần không? Gần thì mẹ ngồi xe lửa đến cũng được!”

Trương Tử Kiếm xua tay liên tục, cực kỳ sợ. Tôi cười, “Thôi mẹ, anh ấy không cần chăm sóc đâu, có tay có chân, giờ mẹ mà đến anh ấy lại không được tự nhiên.”

“Có cái gì mà không tự nhiên? Con có biết chăm sóc người ốm đâu, mẹ biết! Để mẹ đến!”

“Thật sự không cần mà, mà không phải thứ tư hai người phải đi sao? Con bảo mẹ liên lạc công ty du lịch mẹ đã liên lạc chưa vậy? Còn phải gửi chứng minh thư cho họ nữa đấy.”

“Gửi rồi, con nói chuẩn thật đấy?”

Ở bên này, Trương Tử Kiếm sắp sụp đổ rồi, tôi cười không nổi: “Chuẩn đúng không, thôi mẹ mau thu dọn đồ đạc đi, mẹ đi chơi vui, nhớ mang về cho con hai túi bò khô nha.”

“Được được, bò khô, để mẹ xem có gì nữa không sẽ mua cho con.”

Mẹ tôi cằn nhằn liên miên dặn tôi đủ thứ, tôi vừa nghe vừa nhìn Trương Tử Kiếm ăn cháo, lỗ tai anh giờ đang vểnh lên.

Sau khi tôi tắt điện thoại Trương tử Kiếm rất không vui, trừng mắt hỏi tôi: “Sao em lại cho mẹ biết chuyện của anh?”

Ăn cháo xong giọng anh đỡ khàn hơn hẳn, lúc nói chuyện cũng không mất sức như lúc nãy, tôi nhướn mày hỏi anh: “Sao lại không được nói?”

Trương Tử Kiếm khó chịu: “Cái đấy có gì đáng nói đâu, qua hai ngày nữa anh khỏi thì về, em tự nhiên  nói lại làm họ lo lắng thêm.”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Anh cho là người khác đều ngốc hả?”

Anh cúi đầu không nói, chắc là biết tôi chuẩn bị nhắc lại chuyện cũ đây mà. Tôi thản nhiên nói: “Em còn chưa hỏi tội anh đâu, Trương Tử Kiếm, anh dạy anh nói dối em?”

“Giờ anh giỏi rồi, chuyện này cũng dám gạt em?”

“Anh định dấu? Chỉ bằng anh mà cũng định dấu tôi? Bản thân thì ở đây một mình như lão già không người thân, thoải mái chứ?”

Đầu anh cúi gục xuống, hết sờ mũi lại sờ mắt mà biết phải nói gì. Ấp a ấp úng: “Em nói gì chứ, chẳng phải anh sợ em lo sao? Anh cứ nghĩ hai ngày sẽ khỏi….anh ngờ, cuối cùng lại thành thế này…. Khụ,”

Tôi rất hiểu anh, anh đang nói thật, nhưng có lẽ còn điều mà anh vẫn chưa nói. Anh ngại bộ dạng của mình bây giờ.

Trương Tử Kiếm người này, từ nhỏ đã tranh cường háo thắng, anh không bỏ xuống được mặt mũi để nói với tôi, anh cảm thất như thế rất không được, rất mất mặt.

Tôi hỏi anh: “Vậy cấp dưới của anh đâu? Tiểu Trần hay tiểu Trương đó?”

Anh liếc mắt nhìn tôi, rồi tiếp tục cúi đầu: “Khụ…anh bảo cậu ấy không cần đến, kêu công ty phái người mới đến, hợp đồng vẫn chưa ký được mà…”

Tôi há miệng, thở hổn hển không biết nói gì. Tôi muốn mắng anh, lại càng muốn cắn anh. Đôi khi tôi rất chán ghét anh, chán ghét từ đáy lòng. Tôi không thích cái tính này của anh, cái gì cũng cố chấp chống đỡ một mình, thực ra đôi lúc mềm yếu cũng không ảnh hưởng đến khí phách đàn ông của anh mà.

Nói thẳng ra chính là anh rất ngây thơ, ngây thơ đến tệ hại.

Tôi nói với anh: “Trương Tử Kiếm giờ em không tính toán với anh, đợi đến lúc về rồi xem. Nếu lần sau anh còn dám gạt em, thì biết hậu quả là gì rồi đấy.”

Anh liên tục gật đầu: “Được được, bé cưng anh biết rồi! A kìa, em ăn xong chưa? Em mau ăn đi.”

Tôi nói: “Em ăn xong rồi.”

Hai mắt anh lập tức sáng lòe: “Vậy chúng ta làm một pháo đi? Tiểu biệt thắng tân hôn khụ khụ…”

Tôi: ……

Anh vừa ho đến tê tâm liệt phế vừa dùng đôi mắt lòe lòe sáng nhìn tôi, làm cho tôi cảm thấy giờ mà tôi đánh pháo với anh thì anh sẽ lập tức chết trên người tôi mất.

“Làm chứ, em cũng rất muốn,” Tôi nói: “nhưng không phải giờ anh không có thận sao? Từ giờ để em làm cho, anh muốn bao nhiêu em có thể cho anh bấy nhiêu.”

“…..”

“…..”

“Bé cưng, tự nhiên anh cảm thấy mệt quá…”

“…….”

End chương 6.