Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 74




Từng cơn gió lạnh thổi trước Kiếm Thần Lăng.

Mà cho dù người nọ có giống Trọng Liên hay không, ít nhất ông ta cũng có quan hệ với Trọng Liên. Nếu chúng ta tiếp tục ở trong này, nhất định không thoát khỏi can hệ. Nhưng nếu chúng ta đi, không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Ta cõng Lâm Hiên Phượng, tiến thoái lưỡng nan.

“Này… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lâm Hiên Phượng sững sờ nhìn đầu của Vệ Lưu Không, lại nhìn Vọng Thực. “Ông ta là ai?”

Vong Thực nói: “Biết chưởng môn tiền nhiệm của Vũ Đương là ai không?”

Lâm Hiên Phượng nói: “Tu Mi.”

(Aki: Đọc Quỳnh Thương để biết thêm chi tiết)

“Đúng vậy. Biết Vũ Đương sao lại để tên phế vật Tu Mi đó kế nhiệm không? Là bởi vì chưởng môn tiền nhiệm đột nhiên mất tích. Nếu hôm nay không ở nơi này phát hiện ông ta, ta thế nào cũng không thể liên hệ ông ta với vị chưởng môn kia.”

“Ông đang nói… Thái Hoa chưởng môn?”

“Được lịch sử gọi là tuổi trẻ anh tuấn nhất. Ông ta cất giấu nội tình cũng thật sâu.”

Ta nói: “Ta không hiểu lắm ý tứ ông. Thiên Sơn và Vũ Đương không thù, không phải sao?”

“Chỉ cần là người có quan hệ với Trọng Liên, đều đáng chết. Càng đừng nói là người cha sinh ra nghiệt chủng hắn.”

Ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Không thể nói chuyện. Nếu bây giờ ta gây chuyện, sẽ chỉ mang lại phiền toái cho Lâm Hiên Phượng.

Lâm Hiên Phượng ngạc nhiên: “Người này thật sự là phụ thân của Trọng Liên?”

“Ngươi còn sợ ta giết sai sao?”

Lâm Hiên Phượng muốn nói lại thôi, dùng sức giữ cổ tay ta. Nhưng y còn không giữ ổn, ta đã một quyền đánh lên mặt Vọng Thực.

Vọng Thực dáng người thấp bé, không tránh được, ngã trên mặt đất.

“Ngươi cút cho ta! Cấm nói thêm câu nào vô nghĩa, bằng không ta giết ngươi!”

Nếu Vệ Lưu Không thật sự là cha Trọng Liên, vậy lý do ông ta đến Thiên Sơn tám chín phần mười vì để bảo vệ hắn. Trọng Liên sớm đã quen với thân tình lạnh nhạt, nếu biết có một phụ thân một mực yên lặng quan tâm hắn, mà khi hắn biết, người đã không còn…

Vọng Thực đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người: “Ngươi không nói ta cũng sẽ đi. Nhưng mà Lâm Vũ Hoàng, làm người tốt nhất đừng làm kẻ có lỗi hai mặt.”

Ông ta biết mất rất nhanh, nói vậy Trọng Liên cũng sắp ra rồi.

Đầu Vệ Lưu Không vẫn còn ở trước cửa Kiếm Thần lăng, đong đưa trên đá.

“Vũ Hoàng, chúng ta đi thôi.”

“À, được.”

Ta vẫn đứng một lúc, không cách nào rời đi. Cho tới khi nhìn thấy Trọng Liên vội vội vàng vàng lao tới.

Khi hắn dừng lại trước cửa, tà dương trùng hợp tô đỏ hơn phân nửa chân trời. Giống như hỏa hoa nở rộ, ngọn lửa bất diệt, chiếu lại đám mây trên không trung.

Trong thôn trang không xa có tiếng chuông vang lên.

Trọc ưng cong vuốt tung cánh lớn, bay vòng trên khoảng không. (trọc ưng: kền kền)

Hắn nhìn đầu người dưới đất.

Hắn đứng trong cảnh kinh hồng tuyệt diễm.

Cảnh sắc như vậy không thể nói thành lời, giống như trên thế gian này luôn khuyết thiếu lời an ủi người khác.

Ta muốn nói gì đó, muốn hắn đừng khổ sở. Nhưng mà bây giờ ta mới phát hiện, tâm tình hắn lúc này, ta căn bản không thể lý giải.

Trọng Liên chậm rãi đi tới trước đầu người kia, ngồi xổm xuống, cầm nó lên ôm lấy.

Tro bụi cũng vết máu nhuộm bẩn áo trắng như tuyết của hắn.

Trong rừng cây phương xa, gió thổi cành rung, nước chảy hương hoa.

Mà lăng mộ này sừng sững trong trời chiều, cỏ dại khói sương mờ mịt, giống như thành lũy bị bỏ rơi mấy năm, trần trụi thê lương.

Động tác hắn rất chậm, hắn chậm rãi xoay người. Hắn như một vị tiên y phục như nước chảy tóc như mây trời trong tranh thủy mặc. Hắn tựa hồ chưa bao giờ thuộc về trần thế, hắn dường như sắp trở về.

Ta nói:

“Liên…… Trọng Liên.”

Hắn thoáng dừng chân.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Hắn không trả lời. Hắn chỉ tiếp tục đi lên phía trước.

Ta vô luận lời gọi nào cũng không dùng, nghĩ muốn đi theo, nhưng nghe thấy tiếng Lâm Hiên Phượng đè lại ngực cố sức hô hấp, vẫn là cố nén xuống.

Cho dù nói thế nào, trước vẫn phải đưa Lâm Hiên Phượng trở về.

Trọc ưng tù túng trong hoàng hôn, như là vĩnh viễn tìm không thấy chỗ về, tìm không được lối đi.

Những người khác của Phong Tước Quan đều chờ ngoài khách ***. Đi xe ba ngày ba đêm, chúng ta quay về Thiên Sơn.

Mới vừa vào đại môn của Thiên Sơn, Khuyết Hữu Nhãn liền lao tới: “Tiểu hoàng điểu, ngươi rốt cục đã trở lại!”

“Ngươi một mực chờ nơi này?”

“Đúng vậy, có bảo vật trong tay, không dám chậm trễ.” Hắn nhét đồ vào tay ta. “Sáng nay có người tới đưa thứ này, nói rất quan trọng, muốn ta giao cho ngươi. Ta hỏi bọn họ là gì thì bọn họ không nói, chỉ nói ngươi nhất định sẽ biết ai đưa tới.”

Ta liếc cây trâm trong tay, sửa sang lại bịt mắt: “Người thích ta nhiều như vậy, ta sao nhớ rõ là ai?”

Khuyết Hữu Nhãn đập đầu ta: “Thôi đi, lão tử biết tiểu tử ngươi được hoan nghênh. Ngươi nhìn Phượng ca ca của ngươi bệnh thành như vậy, mau đưa tới chỗ Hành Xuyên tiên nhân xem xem.”

Ta gật gật đầu, quay lại nhìn Lâm Hiên Phượng đang từ xe ngựa chuyển sang kiệu. Vỗ vai Khuyết Hữu Nhãn: “Nhanh như vậy đã quen tại tiên nhân?”

“Tiên nhân cái gì? Đó chỉ là để lại thể diện cho y thôi. Tên đó đúng là thân kinh, nói chuyện như tên du thủ du thực, còn tương tư nữ nhân đến bệnh. Không tiền đồ.”

“Ngươi còn không xấu hổ nói người khác. Cũng không biết là ai ngày nào cũng Lâu muội muội dài Lâu muội muội ngắn.”

“Ít nhất ta còn rõ mình thích ai, đúng không?”

“Trời hôm nay không tốt lắm, hình như sắp mưa rồi.”

Bố trí cho Lâm Hiên Phượng xong, tới chỗ mẹ già lấy được một con dao nhỏ trên bàn. Sau đó quay lại phòng mình, thu dọn một chút y phục.

Báo tin cho Hoa Di Kiếm và mẹ già, lập tức đi tìm Khuyết Hữu Nhãn, hỏi rõ những người này ở khách *** Đôn Hoàng. May mà không phải quá xa.

Lại đi tìm Lâm Hiên Phượng.

Trong phòng Lâm Hiên Phượng nồng đậm mùi thuốc, y đang uống thang thuốc Ân Tứ đưa cho. Từ nhỏ ta uống thuốc giống như tự sát, ngửi mùi vị cũng chẳng biết là gì, sư phụ lại thường nói dược ba phần độc, vì thế trở thành cái cớ cho ta dù bệnh nặng cũng không uống thuốc. Nhưng cơ thể ta so với Lâm Hiên Phượng nhược liễu phù phong thì tốt hơn nhiều. Cũng tốt hơn vị cung chủ nào đó luyện tà công khiến thân thể và xương cốt bị hủy đến không ra dạng.

Nghĩ vậy, trong lòng có tư vị đặc biệt có lỗi, vì thế nhanh chóng ngồi cạnh Lâm Hiên Phượng.

“Hiên Phượng ca, đệ có việc ra ngoài một chuyến, đại khái hai ba ngày sẽ trở về.”

“Ừ.”

“Huynh không hỏi đệ đi đâu à?”

Lâm Hiên Phượng cười híp mắt, lắc đầu: “Ta chờ đệ.”

Ta hôn y một cái, kết quả miệng đầy thuốc, phi phi ói ra mấy ngụm, chỉnh lại chăn y rồi về lấy hành lý.

Mới vừa trở lại phòng, nhịn không được lấy cây trâm ra xem.

Quả thật là trâm vàng kia. Nhưng bộ dáng kém hơn lúc trước nhiều.

Ta nhớ rõ khi mới mua cây trâm này, phía trên có một đóa hồng liên đóa hoa cánh hoa rõ ràng, vì tận lực làm giống thật mà mái đến sáng bóng, chợt nhìn thấy đúng là có một đóa hoa nhỏ. Nhưng mà đóa hồng liên này bị mài phẳng, ngọc thạch vẫn sáng sáng trong trong.

Cây trâm này mới gửi đi không tới nửa năm.

Khí trời thật là hại người, đen sì ép người không cho thở, cái mũi đau ê ẩm, chuyện quái gì thế này?

Ta đóng cửa sổ thật chặt, mặc thêm áo khoác, đeo hành lý lên lưng, đi xuống dưới chân núi.

Đi đến giữa sườn núi, đột ngột nhớ tới Thiên Quỷ Thần đao của ta vẫn còn ở trong phòng Lâm Hiên Phượng, vì vậy đi nhanh như bay quay lại lấy.

Lúc trở về Phong Tước Quan, thấy người bên trong đi ra, hỏi họ chuyện gì xảy ra, họ liếc mắt nhìn nhau rồi nói đại tôn chủ đang ngủ. Ta gật gật đầu, cũng không kêu người gọi y dậy, dứt khoát vòng lại đi sau rừng cây mà vào.

Khó khăn mà chen đến cạnh cửa sổ, lại nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

“Hoa Di Kiếm cũng biết rồi, ngươi cùng hắn lên giường?”

Thanh âm này là của Diễm Tửu.

“Sao có thể?” Lâm Hiên Phượng khẽ ho khan hai tiếng, nhưng ngữ khí vẫn rất khinh thường. “Cùng hắn lên, hắn sẽ không nghe lợi như vậy.”

“Hiên Phượng, ngươi trở nên quá đáng hơn nhiều.”

“Nhận được cung chủ chỉ điểm.”

Diễm Tửu khẽ cười hai tiếng, đã có chút không vui: “Nếu Hoàng đệ của ngươi biết ngươi giả bị thương lừa hắn, hắn sẽ rất thương tâm.”

“Lần này ta không giả, Trọng Liên xuống tay không nhẹ.”

“Hoàng đệ của ngươi vì ngươi, thật đúng là dù chết cũng cúc cung tận tụy.”

“Tình cảm của ta và đệ ấy, loại người không tim không máu vĩnh viễn không hiểu.”

“Chúng ta không phải vẫn da thịt thân cận sao? Sao phải khách khí như thế?”

“Không phải ngươi ép ta tới trọng thương?” Lâm Hiên Phượng hại khụ hai tiếng, sau đó là tiếng động xoay người. “Cung chủ chẳng lẽ chưa từng nghĩ ôn nhu một chút?”

Diễm Tửu không trả lời.

“Người thần thần bí bí cũng không phải một ngày hai ngày, ta và ngươi chỉ nói giỡn thôi.”

“Lâm Hiên Phượng, tất cả mọi việc ngươi làm là để báo thù sao.”

“Báo thù? Báo thù có ý nghĩa gì?” Tiếng cười của Lâm Hiên Phượng thật suy yếu. “Không, ta nên hỏi, làm chuyện mới có ý nghĩa? Sau khi chết một lần rồi mới cảm thấy, nhân sinh đi đi lại lại cũng chỉ vài thập niên, nhiều vài năm ít vài năm đều giống nhau.”

Tiếng cười của Diễm Tửu thật dễ nghe.

“Đúng vậy. Đến cuối cùng vẫn phải xa nhau, chi bằng không cần quen biết.”