Dường như không cách nào hình dung mình đã gào thét tê tâm liệt phế như thế nào, nghe được tiếng kêu phát cuồng của Khuyết Hữu Nhãn, còn có nữ nhân tập tễnh chạy tới hướng ta, chực ngã.
Ta ngã trên mặt đất, toàn thân co giật đến vặn vẹo.
Lượng máu lớn từ mắt phải trào ra, đỏ tươi, nóng bỏng, theo mũi, chảy ngang sang mắt trái.
Cho nên, vạn vật trên mặt đất đều bị một tầng đỏ đậm bịt kín.
Thân thể co quắp. Quỷ Mẫu quỳ ‘bịch’ một tiếng trên mặt đất, ôm lấy đầu của ta.
“Hoàng nhi, con đợi chút, rất nhanh sẽ ổn thôi, không đau, không đau đâu.”
Ta nhìn bà ấy khóc, nhưng khi nước mắt dừng trên mặt ta, ta đã không còn cảm giác. Ta muốn nắm lấy tay bà, nhưng mấy lần đều thất bại.
Bà ấy khóc tới rối *** rối mù, gào thét tứ phía:
“Mau… Mau gọi Ân Tứ tới đây, các ngươi đứng đó làm cái gì?”
“Mẹ.”
Bà ấy cúi đầu nhìn ta, nước mắt tuôn rơi đi xuống. “Mẹ đây, mẹ đây. Hoàng nhi ngoan, nhịn một chút là được rồi. Mẹ ở đây.”
Ta rốt cuộc chạm tới đầu ngón tay của bà, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy. Tay kia của bà đặt trên trán ta, vừa run rẩy, vừa vuốt ve tóc ta, như đang trấn an một tiểu hài tử ba tuổi.
Hóa ra, tay của mẫu thân ấm áp như thế.
Bao nhiêu đau đớn và vết thương, dường như dưới ngón tay mềm mại, nháy mắt biến đâu không thấy.
Từ nhỏ lớn lên với Hiên Phượng ca, vẫn là tiểu bá vương trong thôn vô lận người ta làm cái gì đều phải quản, vô luận người ta tán gẫu cái gì đều phải xen miệng vào, thật sự vô cùng hoang đường. Nhưng khi mọi người nói tới cha mẹ, chúng ta sẽ luôn im lặng. Không phải không muốn, cũng không phải tự ti, chỉ là không biết nên nói gì.
Bọn họ thường xuyên mang vẻ mặt thống khổ nói lão cha nhiều lời lão mẫu đánh đòn, hoặc là cười hì hì nói lão cha tặng đồ chơi mới, lão mẫu làm cháo gạo hương thơm ngào ngạt. Ngay cả đứa đầu ngốc Tiểu Hoa Thái cũng thường xuyên nói, mì trong tiệm làm thật không ngon, chỉ có mẹ ta nấu là ngon. Ta biết trù gia kia là từ kinh thành tới, biết làm rất nhiều món, nhưng trên thực tế nương ta nói ta biết, cơm không có tâm mà làm, tuyệt đối sẽ không ngon bằng dụng tâm. Mẹ ta thích nhất ta, cho nên mì cũng rất ngon.
Tiểu Hiên Phượng từng chống cằm nói, thật muốn ăn cơm mẹ làm. Ta một quyền đánh lên đầu huynh ấy, nói huynh đúng là không có tiền đồ, mẹ có ích lợi gì? Chúng ta là nam tử hán, không cần mẹ!
Nhưng sau khi nghe lời Tiểu Hoa Thái nói xong, ta mỗi lần đến tiệm cơm ăn thì càng ngày càng thấy khó ăn. Khi đi qua nhà tên đó, cũng thường xuyên nhìn hắn trong sân quấn lấy mẫu thân. Sau khi hắn bị ta đánh đều sẽ nghiến răng nghiến lợi nói ngươi chờ đó, nhưng khi về nhà, thấy mẹ, sẽ khóc đến nước mắt giàn giụa. Ta cùng tiểu Hiên Phượng có một lần nhìn lén bọn họ, không biết là hắn chuột rút chỗ nào, khóc tới lệ rơi đầy mặt. Ta lại một lần nữa cảm khái, có mẫu thân không tốt, sẽ chỉ làm ngươi thêm khóc nhè thôi.
Đáng tiếc trong mắt ta không có nước mắt, chỉ có máu.
“Mẹ.”
Bà vẫn gật đầu, chậm rãi vuốt tóc ta.
Ân Tứ cùng Bạch Linh rất nhanh đã tới. Ân Tứ điểm huyệt đạo của ta, đau đớn biến mất, ta rất nhanh đã thấy muốn hôn mê. Nhưng một khắc trước khi hôn mê, ta nhìn thấy Bạch Linh. Y vừa mới rút kiếm, ta lại nhìn thấy một người đang đứng cực xa xa.
Là Trọng Liên.
Ta nghĩ vươn tay tới chỗ hắn, nhưng không có khí lực. Thân ảnh của hắn hư ảo như cảnh mộng. Hắn chỉ đứng bất động nơi đó.
Sau đó vô tri vô giác, mơ rất nhiều thứ. Tựa như chuyện cũ một màn tái diễn, bọn họ lần lượt xuất hiện trước mặt ta.
Thời thơ ấu náo nhiệt nơi quê cũ, thiếu niên thơm mùi nắng. Nhóm sư phụ đã qua đời, ngu ngốc mới ra giang hồ, Hiên Phượng ca trở về sau lần đầu lưu lạc giang hồ, đứng dưới ánh mặt trời nhợt nhạt cười với ta. Còn có dưới mưa bụi gió mát, dưới tán trú, Trọng Liên nhìn ta, ánh mắt kiên định mà ưu thương.
Mơ thấy Trọng Liên rất nhiều lần, nhiều đến ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng tự hỏi: ta đang mơ thật sao?
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, khi ta tỉnh lại, liền bắt đầu tự hỏi tự đáp: ta đúng đang nằm mơ.
Cảm thấy có chút nực cười, lại cười không được.
Mắt bị băng vải, rất đau, lại không dám sờ. Nhưng có thể cảm nhận ánh sáng, chỉ có mắt trái.
Xem ra mắt phải bị phế rồi.
Bàn Tư Tư kia đúng là tâm ngoan thủ lạt, vậy mà thẳng tay đâm ta, nữ nhân điên cuồng lên quả thực không muốn sống. Ngày nào đó ta sẽ đào ánh mắt ả ta ra, để vào trong hốc mắt của mình, ít nhất có cái trang sức.
“Tỉnh rồi?”
Ta lập tức ngồi dậy: “Hoa đại ca?”
“Ừ.”
“Đệ ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn mười này.” Hoa Di Kiếm dừng một chút, nói. “Bây giờ vẫn chưa thể dỡ xuống, cũng không được sờ vào, tránh để vết thương nặng thêm.”
“Sao lại lâu vậy?”
“Ngươi cho là chỉ bị xước hả?”
Ta cười cười, lại nói: “Khuyết Hữu Nhãn đâu?”
“Lão tử đây.”
“Nữ nhân kia sau đó không ra tay với ngươi chứ?”
“Không có.”
“May đấy. Nếu bị đâm, ngươi liền khuyết toàn bộ.” Ta tựa lên tường, huýt sáo. “Ha ha, bây giờ lão tử mới là Khuyết Hữu Nhãn. Về sau chúng ta ra ngoài, người liếc mắt sẽ biết chúng ta là chí hảo bằng hữu. Ngươi là Đại Khuyết, ta là Nhị Khuyết, hợp xưng Bá Vương Song Khuyết.”
Khuyết Hữu Nhãn hắc giọng một cái. Sau đó là tiếng bước chân, tiếng đóng cửa.
Ta nói: “Làm sao vậy?”
“Vũ Hoàng, đừng nói nữa. Nhìn một đại hán tử chảy nước mắt, thật sự có chút khó chịu.”
“Ta đâu có trách hắn.”
“Khúc đại ca vẫn mãi tìm đại phu chữa bệnh cho huynh, nhưng đều nói bất lực. Huynh ấy rất tự trách.”
“Có gì đâu, chỉ là một con mắt, lại không mù.” Ta bỗng nhiên nói. “Tuyết Thiên? Sao đệ lại ở đây?”
“Hiên Phượng ca nhà huynh bảo đệ tới.”
Ta ngẩn người, thấp giọng nói: “Hoa đại ca, Hiên Phượng ca còn chưa có thừa nhận mình là ai à?”
“Rồi. Trong khoảng thời gian này y cùng mẹ ngươi vẫn chiếu cố ngươi.”
“Mẹ đệ đâu?”
Nói ra những lời này, không hiểu sao lại thấy ấm áp.
“Bà ấy ở hình thất (phòng hành hình).” Tư Đồ Tuyết Thiên thở dài. “Bàn Tư Tư thiếu chút nữa đã bị Hiên Phượng ca nhà huynh xé thành hai nửa, mỗi ngày gặp phải hình phạt biến thái nhất, thậm chí còn bị độc trùng của mẹ huynh gặm — mẹ huynh ấy, mỗi ngày đúng giờ tới hình thất đưa tin. Bọn họ đều đi thăm, ta thì không dám đi.”
“Không cần phải làm thế, dù sao cũng do Khuyết Hữu Nhãn không đúng.”
“Huynh cho rằng nàng ta đâm lầm sao? Nàng sớm muốn giết huynh.”
Ta nghĩ đến chuyện bị phá hỏng giữa nàng và Trọng Liên, khoát tay: “Được rồi được rồi, không nói chuyện này, Hiên Phượng ca đâu?”
“Ta đây.” Bỗng nhiên có người cầm tay của ta.
Tim dường như nhảy lên cổ họng, ta thoát khỏi tay y, hướng tới phương hướng thanh âm mà cười:
“Vụng trộm không nói lời nào, khi dễ người mù?”
“Đệ không bảo ta.”
Hoa Di Kiếm nói: “Lâm công tử, giờ Vũ Hoàng cũng tỉnh rồi, có thể nói cho chúng ta biết lý do của ngươi không.”
“Không sao.” Ta sờ soạng, vỗ vỗ lưng Lâm Hiên Phượng. “Hiên Phượng ca trở về là tốt rồi, huynh ấy không muốn nói, hẳn là có lý do của chính mình. Chúng ta sẽ không hỏi nhiều.”
“Vũ Hoàng, lúc đó ta quả thật sinh bệnh rất nặng, nếu không phải được Hành Xuyên tiên nhân giúp đỡ chữa trị, ta chỉ sợ đã chết rồi.”
“Thân thể huynh bây giờ vẫn chưa tốt lắm, đệ biết.”
“Lúc ấy Hoa đại hiệp vẫn luôn chiếu cố ta, nhưng có người đến tìm ta.”
“Đệ cũng biết.”
“Sau khi Trọng Liên đi rồi, ta vì bảo vệ tính mạng, thường xuyên bảo Hoa đại ca đi mua vài thứ đồ, rồi bảo Đản thúc thúc giả chuẩn bị tro cốt, nói ta không thuốc nào cứu được. Sau đó lại bảo người ta đốt nhà trúc, khiến người nọ cho rằng ta đã chết.”
“Ừ.”
“Di thư là ta bảo Đản thúc thúc đưa ra, bởi vì ta không biết có sống được hay không. Ta vẫn đợi khi nào khỏe thì đi lấy nó, nào biết đệ tìm tới trước rồi.”
“Ừ, đệ đại khái đoán được.”
Có người ra khỏi cửa.
Ta đưa mặt về phía cửa, lại có người ra ngoài.
Ta nói: “Trong phòng còn có những người khác sao.”
“Không còn.”
“Không có gì muốn nói với đệ sao?”
Y không nói chuyện.
Bởi vì tạm mất đi thị lực, các giác quan khác đều trở nên vô cùng mẫn tuệ. Ta có thể rõ ràng cảm thấy gió thổi chim kêu, hương hoa làm cho say.
Ta nhẹ nhàng đẩy ra băng vải trước mắt trái.
Mặc dù là ánh mặt trời sáng sớm, vẫn có chút không thích ứng.
Cho tới bây giờ chưa từng phát hiện, thế gian sáng ngời như thế.
Lâm Hiên Phượng ngồi trước mặt ta, trừ bỏ trong ánh mắt có hơn vài phần từng trải, vẻ mặt hơi có vẻ lạnh lùng, còn lại tất cả không thay đổi.
Mà điểm hồng nơi mi tâm, càng phá lệ xinh đẹp.
Lúc này là sáng sớm. Giống hệt những gì chúng ta từng vượt qua, vô số sáng sớm đầu hạ.
Ta chớp chớp con mắt duy nhất, nén xuống nỗi đau kịch liệt bên phải: “Hiên Phượng ca, không có gì muốn nói với đệ sao? Một chút cũng không có?”
Ánh mắt của y có chút ướt át, nhưng y chưa bao giờ sợ hãi rơi lệ trước mặt ta.
“…Ta không biết nói gì.” Y khẽ ho hai tiếng, che miệng lại.
“Hiên Phượng ca chẳng thay đổi, vẫn là mỹ nam tử tiêu chuẩn. Nhưng giọng thì khàn khàn, thân thể khỏe không?”
“Những gì đệ muốn nói chỉ có thế thôi sao.”
“Đệ cũng không biết phải nói gì cho phải. Có thể nói được đã rất giỏi rồi.”
Ta vẫn nghĩ khi gặp lại Lâm Hiện Phượng sẽ kinh thiên động địa, quỷ khóc quạ bay. Kết quả không ngờ là nói chuyện thế này.
Chuyện kịch liệt nhất, cùng lắm là y đẩy ta lên tường, bắt đầu hôn môi thật dài.
Cứ như thế, y khiến cả thế giới sáng rực hẳn lên. Ngay cả không khí, cũng tràn ngập hương thơm.