Đến Phiên Ngung, liếc mắt nhìn ra thấy một màu lục, nhìn vào con đường ở giữa, dài ơi là dài, vừa đủ cho hai người cùng sóng vai đi, mang theo thế ngoại đào viên hương vị. Trên đường đi ánh sáng đủ màu, ngắm trúc nơi này, trúc ảnh đông đưa, tình cờ sẽ thấy phiến lá non nớt, thực xanh ngát, lại còn tỏa hương dịu nhẹ.
Danh tiếng của Đàm Châu đại mía vốn được nhiều người biết tới, vốn là “Nhất điều ngọc giá điệt lạc địa thượng nhi lập tức toái” (túm lại là rất ngon, cơ mà có ai hiểu nó là gì hâm?) vang danh thiên hạ. Loại mía này thân xanh biếc, vỏ mỏng ruột giòn vô cùng ngon miệng. Lần này ra Áp Lợi thôn, Tiền Mã thôn và Long Cổ thôn, thấy được đủ loại vừa mắt.
Đẹp thì đẹp thật, chỉ là đôi khi người ta cứ khăng khăng đôi lời phanh hạc chi ngữ (ý bảo người khác lắm mồm, nhiều chuyện), làm người đau đầu.
“Hoàng nhi! Mua đại mía!” Hiện ta, nha đầu kia lại cùng ta nói chuyện, rõ ràng, trong sáng, đến tự xưng là cao nhân cũng bị lừa.
Ta không biết làm sao, đành móc tiền, bắn bay ra ngoài, Tuyết Chi nhảy lên bắt được, như chuồn chuồn lướt nước, rồi chạy băng qua đường lớn, rất giống tư thế ngọc lạc phù bình của đại phụ thân nó.
Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Nghe ta nói này Vũ Hoàng, ngươi có thể đừng cưng chiều con bé quá mức được không?”
Ta lắc đầu: “Không có cách nào khác. Nó và Tiểu Tử là sinh mệnh của ta.”
Tư Đồ Tuyết Thiên học theo bộ dáng lắc đầu của ta, mười phần mắng ta là bác gái, hết phương cứu chữa.
Phiên Ngung là một vùng đất trù phú, thành trấn không lớn, nhưng đồ đạc từ đông sang tây không ít, nhưng dù sao cùng chỉ có vài thứ quý báu, một là đại mía Tuyết Chi ưa thích, hai là đồ cổ Tư Đồ Tuyết Thiên yêu thích, ba là thứ gì ta cũng không thích. Suốt một ngày, Tư Đồ Tuyết Thiên nói với ta Bảo Mặc Viên ở Phiên Ngung, điêu khắc trên gạch tượng, điêu khắc gỗ thạch, điêu khắc trên gốm sứ tố sứ, tố vân vân và vân vân, thủ công mỹ nghệ Lĩnh Nam có bao nhiêu *** xảo, rực rỡ muôn màu, rung động lòng người, lại không vương thế tục, ta phải vận dụng hết ý chí để không ngáp. Từ nhỏ ta đã được mệnh danh là siêu cấp nhân ***, song lại không dại làm mất đoàn kết nhân dân. (nói thẳng ra, là ko muốn làm mất hứng Tư Đồ thư sinh.)
Hoạt động trong nội thành gần đây vì lý do nào đó rất đa dạng, hết triển lãm thì đến du ngoạn, toàn thấy đặc sản của Phiên Ngung. Tư Đồ Tuyết Thiên phe phẩy quạt giấy, cười khanh khách nhìn về cái gì mà “Thanh minh thượng hà đồ” (tranh vẻ cảnh sông tiết Thanh Minh.) “Thổ diễm hòa minh bích” (hình bên dưới) ta vội chạy tới chỗ Tuyết Chi, cùng ngắm sông nước.
Ngay cả hoạt động ngắm sông nước này cũng vô cùng long trọng, phú quý bên ngoài cũng đi thuyền đến quan sát. Trên cầu thì trăm người chen chúc, ta đem Tuyết Chi đến trên lan can cầu ngồi xuống, chính mình dựa vào đó nghe người bên trong xướng tuồng, hình như đang diễn “Quý phi đạm lệ”. Mấy chục chiếc thuyền to nhỏ cùng một chỗ, lấy thuyền làm sàn, diễn rất vui vẻ.
Diễn được một nửa, Tuyết Chi đột nhiên nói: “Nếu phụ thân cũng đi cùng chúng ta thì tốt biết mấy.” Ban đầu ta muốn đánh nó, sau đó buồn bã không nói nên lời. Tuyết Chi hỏi: “Hoàng nhi, nữ nhân kia sao lại ở cùng chỗ với nam nhân? Không phải nam nhân mới nên ở cùng một chỗ với nam nhân sao?”
Ta thiếu chút nữa đập đầu vào thành cầu: “Ai nói cho con vậy? Nam nữ kết làm phu thê là thiên đạo.”
Tuyết Chi nói: “Không phải người với phụ thân cùng là nam sao?”
Ta sờ sờ hai búi tóc của Tuyết Chi: “Phụ thân ngươi không phải nam nhân.”
Tuyết Chi hỏi: “Hả? Chẳng lẽ phụ thân là nữ?”
Ta nói: “Cũng không phải. Hắn là tiên tử mà nam và nữ đều không sánh được, không ai đủ tốt để so sánh với hắn.”
Tuyết Chi cắn một miếng mía, nước phun lên: “Cũng đúng, so với phụ thân, tất cả mọi người đều thành rùa đen.” Ta đang chuẩn bị tán dương, nó lại thêm một câu. “Nhất là so với Hoàng nhi, phụ thân là phượng hoàng, Hoàng nhi là chim sẻ.”
Ta nhẫn. Ta dốc sức liều mạng nhẫn. Nếu không phải Trọng Liên thích nó, ta nhất định đem nó đánh cho một trận!
Tuyết Chi đem bã mía phun xuống sông, lập tức bị ta đánh. Nó ôm đầu, chuẩn bị đánh nhau với ta, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Oa, thật lợi hại, lễ hội mà cũng có người thi triển khinh công đến diễn.” Ta sửng sốt, ngẩng đều nhìn lên. Quả thật có hai thân ảnh đang bay đến.
Quái lại. Kịch về Dương quý phi có lúc đánh nhau sao?
Mắt thấy hai người kia càng ngày càng gần, một thân hồng, một thân bạch, giao đấu trên mặt sông trong trẻo mà lạnh lùng, giống như trong mùa đông có tuyết Xích Viêm (tuyết đỏ), hết sức giật mình. Chân hai người chạm đỉnh thuyền, chạy nhẹ nhàng như bay, có thể đến thuyền mà không chút động tĩnh, trên không lại có âm thanh binh khí chạm nhau. Trong đó nhất định có kiếm, một cái khác không thể nhận biết, giống gỗ mà không phải gỗ, giống ngọc mà không phải ngọc.
Kiếm quang lạnh lẽo, chuôi kiếm mang ánh bích quang, một con bướm bay lên cao, bay tận lên cao thành một điểm, khiến người choáng váng. Hồng y nhân dừng trường kiếm, phóng lên phía trước. Bạch y nhân tay cầm ngọc tiêu, thân sáo quét ngang, cản trở kiếm khí.
Hồng y nhân chỉ công, Bạch y nhân chỉ thủ.
Kiếm quang bích quang cùng kim quang, đó là trâm cài tóc đeo ở ngọc tiêu. Mỗi lần vung lên, kim phượng giương cánh, phần đuôi ở dưới trâm theo chuyển động mà rung động, trên không lưu lại một ánh bạc.
Ta giật mình. Xem ra ta vừa mới gặp hai nhân vật trong truyền thuyết. Nhịn không được vui sướng trong lòng, kêu lên: “Hoa đại ca!”
Vừa hô xong, hồng y nhân ngẩng đầu nhìn ta, lam điệp nơi khóe mắt giống như băng mỏng tháng chạp, óng ánh lưu diễm. Cũng trong chớp mắt đó, bạch y nhân kia dừng lại ở con thuyền, nháy mắt phi thiên lên, dừng lại bên người ta, trong tay giống như còn ôm gì đó. Người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, người đã biến mất, chỉ lưu lại dấu vết mờ mịt của lụa trắng.
Mới vừa hảm hoàn, hồng y nhân liền mạnh ngẩng đầu nhìn ta, khóe mắt đích lam điệp giống như tháng chạp đích miếng băng mỏng, trong suốt lưu tươi đẹp. Cũng chính là này một cái chớp mắt, kia Bạch y nhân chừng điểm con thuyền, khoảnh khắc phi thăng dựng lên, dừng ở ta bên người, trong tay tựa hồ còn ôm cái gì vậy. Người chung quanh còn không có tới kịp phản ứng, nhân đã biến mất, lưu lại lụa trắng mờ mịt đích dấu vết.
Tuy nói như thế, hương thơm vẫn quấn mũi không đi.
Chỉ là mùi hương kia… Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Hoa Di Kiếm cũng phi thân lên, đứng cạnh ta, có chút không vui: “Lại để ả ta chạy thoát.”
Ta nhìn nơi người nọ biến mất, nhận xét: “Ngay cả võ công của Hoa đại ca còn đánh không lại nàng, chứng tỏ người này có chút thần bí.”
Hoa Di Kiếm nói: “Nữ nhân này đủ dũng cảm, ta đuổi giết ả mười lượt, ả không một lần thất thủ. Duy nhất một lần ả buông tang vật, cùng là cố ý, ta đến giờ vẫn không hiểu tại sao.”
Ta nói: “Huyết Phượng Hoàng thật sự là nữ tử?”
Hoa Di Kiếm nói: “Phải, ta nghe qua âm thanh của ả, cùng lắm là một cô gái mười sáu tuổi”
Ta cười nham hiểm: “A a a, là một cô gái mười sau nha.”
Hoa Di Kiếm nói: “Đừng nghĩ lung tung, Hoa mỗ chỉ muốn bắt kẻ thù.”
Ta hắng giọng: “Hoa đại ca không nghĩ lung tung sao biết ta nghĩ lung tung?”
Hoa Di Kiếm nói: “Ngươi há mồm nói chuyện thì toàn… Khoan đã, ngươi sao tới đây.”
Ta nói: “Hoa đại ca không được nói sang chuyện khác.”
Nhìn thấy sắc mặt Hoa Di Kiếm chuyển đen, ta nghiêm mặt nói: “Ta đi dạo chơi ấy mà.”
Hoa Di Kiếm hỏi: “Trọng Liên sao rồi?”
Ai, ai nấy đều hỏi chuyện này.
Song Hoa Di Kiếm so với Tư Đồ Tuyết Thiên thì tốt hơn, thấy ta không nói đã bảo được rồi.
Tuyết Chi nói: “Hoàng nhi, giới thiệu thúc thúc này với con đi.”
Ta và Hoa Di Kiếm nhìn nhau, Hoa Di Kiếm hiển nhiên lộ ra ánh mắt kỳ quái. Ta thở dài: “Huynh nên quen dần với nha đầu này. Thật hy vọng nó lớn sớm một chút, tìm một nam nhân đến quản nó.”
Tuyết Chi nói: “Giống như phụ thân quản Hoàng nhi?”
Ta rốt cuộc nhịn không được, quát: “Trọng Tuyết Chi!”