Nhìn vẻ mặt con nhóc Tuyết Chi kia, liền biết nó hận không thể bới da của ta ra, hủy xương của ta, ăn thịt của ta. Ta vỗ vỗ đầu nó, hoàn toàn không để ý đi ánh mắt Tư Đồ Tuyết Thiên đã dần mất nét vui vẻ. Cuối cùng hắn nghiêm túc nói: “Liên Cung chủ điên rồi?” Ta nhún vai, gật gật đầu. Tư Đồ Tuyết Thiên ngừng quạt, nắm tay rất chặt. “Lúc hắn bị điên ngươi không có ở đó?” Ta như cũ gật đầu. Tư Đồ Tuyết Thiên buồn bực, đập tay xuống bàn. “Lâm Vũ Hoàng, ngươi…”
Mọi người xung quanh đều nhìn chúng ta.
Ta cắn môi, nhìn hắn cười gượng. “Hắn điên rồi cũng không có gì không tốt, ít ra không ai có thể tách chúng ta ra.”
Tư Đồ Tuyết Thiên kiềm chế hỏa khí, liên tục gật đầu. “Hắn làm bao chuyện vì ngươi, cuối cùng nhận được hồi đáp như thế? Tốt, tốt, rất tốt.”
Ta nhìn ra cửa sổ, yết hầu như bị chặn, nói chuyện đặc biệt khó khăn. “Ngươi nghĩ ta hy vọng hắn bị như vậy sao? Mỗi ngày hắn đều gọi tên ta, nhưng không hề nhìn thấy đang đứng trước mặt hắn. Ngươi cho rằng ta phải làm sao?”
Tư Đồ Tuyết Thiên nao nao, cúi đầu nói: “Là do ta quá kích động, xin lỗi.”
Ta xoa đầu Tuyết Chi, nói khẽ. “Chi nhi, con nói không sai, phụ thân là do Hoàng nhi bức điên, thế nên Hoàng nhi càng không thể bỏ lại hắn.”
Sau đó, tất cả mọi người đều im lặng.
Chi Nhi nhổ nước miếng, suýt thì rơi vào chén trà. Ta nghiêng đầu nhìn Tuyết Chi. “Sao thế? Đột nhiên mất hứng như vậy?”
Tuyết Chi nói: “Nhị phụ thân, kỳ thực Chi Nhi cảm thấy bây giờ cũng tốt, ít ra không thấy phụ thân khóc.”
“Đừng nói bậy, cha con làm gì có khóc.”
“Nhị phụ thân không có ở đó, phụ thân vốn là vuốt ve Tiểu Tử không nói lời nào, sau lại đến khu vườn đầy trúc. Sau đó nhìn cây trúc đến ngẩn người, nhìn ngẩn người xong sẽ chém, chém như điên, chém xong mỗi ngày đều khóc.”
Ta lại vuốt đầu Tuyết Chi, lục phủ ngũ tạng như chao đảo vạn lần.
Rất lâu sau, Tư Đồ Tuyết Thiên đến giảng hòa: “Tốt rồi, Vũ Hoàng, ngươi còn chưa nói cho ta ngươi tìm ta có việc gì đấy.”
Mắt có hơi đau. Ta nháy mắt, ngồi nghiêm chỉnh trước mặt hắn: “Liệu có… phương pháp nào trị được bệnh của Liên?”
Tư Đồ Tuyết Thiên cười khổ. “Vũ Hoàng, hắn không có bệnh. Tình tình Liên Cung chủ vốn quái dị… Ngươi cũng không phải không biết. Dù gặp phải chuyện gì, kể cả ngươi có tái giá, vẫn phải chú ý chiếu cố hắn, biết không?”
Ta thở hắt ra, cười nói: “Liên đại mỹ nhân của ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng là vợ tốt nhất thiên hạ, hắn thích ta như thế, sao ta có thể đi tìm người thứ hai?”
“Thật sự?”
“Ngươi chỉ đang ghen tức với ta.”
Tuyết Chi nói: “Hoàng nhi đúng là mặt dày.”
Ta nhẹ nhàng vuốt tóc con bé, mặt không đỏ, tim không nhảy: “Đâu có, đâu có. Hậu sinh khả úy, Chi nhi sau này nhất định sẽ vượt qua ta.” (ý là bé Chi còn mặt dày hơn? Con rể tương lai của Hoàng mới mặt dày chớ!)
“Chuyện Huyết Phượng Hoàng ngươi có nghe nói không?” Đại khái là bầu không khí thực sự có hơi chút khó thở, Tư Đồ Tuyết Thiên đổi chủ đề sang chuyện khác.
Ta gật gật đầu nói: “Nghe nói Hoa đại ca đang đuổi giết nàng. À phải, đó đích thực là một nữ tử chứ?”
“Không biết là nam hay nữ. Song có điều người này thích đeo mạng che mặt, hơn nữa lại toàn đồ trắng, đeo đai lưng mỏng. Ngươi hẳn đã nghe qua, Huyết Phượng Hoàng giết người thì nhất định máu chảy thành sông, nhưng y phục lại không một lần dính máu. Nếu là một nam tử, thì chắc là muốn khoe khoang võ công của mình. Có thể có năng lực và hành tung như thế, mà nàng lại không để người khác biết nội tình. Sát nhân giết người đẫm máu như thế, ăn mặc lại thanh nhã, căn bản không nam tử nào như vậy. Chính thế, đó hẳn là một nữ tử.”
Ta không nhịn được vỗ tay: “Đúng, ta cũng đoán được như thế.”
“Thế nhưng ta có điều không hiểu, Huyết Phượng Hoàng này sao chỉ thích giật tiền, hơn nữa lại còn nhắc nhở người ta, quang minh chính đại chạy vào chém giết. Người thức thời thì bỏ của chạy lấy người, không kịp thì sẽ chết, nếu như nàng không tuân thủ quy tắc, thì có thể bảo vệ cả tiền lẫn mạng.”
“Nếu đã có lá gan lớn thế, sao lại không quy tắc gì?”
“Nàng thường xuyên không tuân thủ quy tắc. Lười nhác như vậy, thật không hiểu võ công luyện thế nào.”
“Người này đúng là thú vị.”
“Với võ công của ngươi, dĩ nhiên là thấy thú vị. Đổi lại là người khác, ba chữ kia tựa cơn ác mộng. Nhớ đấy, kể cả Hoa đại hiệp đuổi theo nàng tới ận Triều Châu vẫn không tài nào bắt được.”
Ta suy nghĩ một chút nói: “Ta đây muốn đi Triều Châu một chuyến.”
“Ngươi đi tìm ai?”
“Sắp đến tiết thanh minh, ta muốn thăm mộ phần của Hiên Phượng ca, tiện thể thăm dò tin tức Hoa đại ca.”
Tư Đồ Tuyết Thiên suy nghĩ hồi lâu: “Có muốn ta đi cùng ngươi?”
Ta chớp mắt: “Chỉ sợ làm ngươi sợ.”
Có thêm Tư Đồ Tuyết Thiên, có ba chỗ bất lợi.
Thứ nhất, tốc độ phải chậm hơn rất nhiều. Người này đúng là công tử bột, làm chuyện gì cũng phải lịch sự, mỗi sáng chải đầu phải mất thời gian mộ chén trà, lại thích du ngoạn sơn thủy, thường quên chúng ta đang phải gấp rút lên đường.
Thứ hai, miễn cưỡng làm đòn gánh miễn phí của hắn. Hắn đi đâu cũng mang theo đống sách, bằng không thì cả một buổi tối ở khách *** không thấy dáng hắn đâu.
Thứ ba, làm gì cũng phải cẩn thận. Hắn không biết tí võ công, bảo vệ hắn so với bảo vệ Tuyết Chi còn khó hơn.
Nhưng mà hắn là một cái nhà sách di động, tên này cái gì kì quái cũng từng nghe qua, cái quái gì cũng biết. Gặp phải thuốc dược không biết, tìm Tư Đồ Tuyết Thiên. Gặp phải võ công không biết, tìm Tư Đồ Tuyết Thiên, gặp phải văn tự cổ lạ lùng, gặp Tư Đồ Tuyết Thiên. Chỉ nghĩ tới điều đó, ta phải nhẫn.
Nửa tháng sau, khi tới Đàm Châu, ta hồ nghi liệu lúc chúng ta đến Triều Châu thì liệu Hoa Di Kiếm có quay lại Trường An rồi hay không. Tư Đồ Tuyết Thiên lại nói ta yên tâm, nói nhất định Huyết Phượng Hoàng trên đường đi cướp, thì Hoa Di Kiếm tức khắc trên đường đuổi theo. Nói đến Huyết Phượng Hoàng võ công, thì riêng khoản chạy trốn, khinh công thì hoàn toàn không giống phượng hoàng… mà là gà bay.