Trong tuyệt cảnh, Tạ Diễn cố gắng thử một lần lại một lần nhưng đều thất bại. Mãi đến khi gần mất đi ý thức, thì hắn đột nhiên phát hiện trong cơ thể đang dần sinh ra một loại lực lượng kì quái. Phát hiện này làm cho Tạ Diễn cảm thấy chấn động, cố gắng quan sát thật kỹ mới thấy một chút huyền bí trong đó.
"Nghịch chuyển*? Công pháp mà lão sư truyền cho lại có thể nghịch chuyển ư?"
Trong lòng Tạ Diễn cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác hoài nghi với thân phận của Huyết Kiếm Khách. Công pháp nghịch chuyển, đó là đại kị của người luyện võ. Nói rõ ra thì công pháp nghịch chuyển thực ra đều có tác dụng tán công, chỉ có vài môn tà công là có thể nghịch chuyển, thế nhưng đều gây tổn hại lớn với cơ thể cả. Nhưng không ngờ công pháp mà Kiếm khách Sư Phong Niên truyền cho hắn này lại có thể nghịch chuyển thành công, lại còn không có bất kỳ di chứng nào nữa. Nghĩ tới đây, hắn cũng không thèm để ý xem vì sao công pháp lại nghịch chuyển, mà trực tiếp đưa thần thức vào trong cơ thể, khống chế một chút lực lượng cuối cùng của mình, tiến hành nghịch chuyển công pháp.
Một vòng, hai vòng, ba vòng.
Lúc đầu còn có chút không lưu loát, nhưng càng vận chuyển, Tạ Diễn càng cảm thấy không đúng. Không ngờ nghịch chuyển công pháp này còn nhanh hơn so với lúc tu luyện ban đầu nữa, giống như công pháp này vốn để nghịch chuyển vậy.
Những biến hóa này người ngoài không thể thấy được, nên trong mắt mấy kẻ áo đen kia thì thân thể Tạ Diễn đang dần dần bị băng bao phủ, đã biến thành một bức tượng bang.
"Đến giờ rồi, đi thôi!"
Hai người áo đen giám thị Tạ Diễn nghe vậythì lấy đồng hồ cát trong ngực ra nhìn một cái, chỉ thấybây giờđã đến tối. Dãy núi thần bínàyrất kỳ dị, sau nửa đêm thì tất cả sự sống ở đây đều biến mất, thay vào đó là một không gian cực kỳ yên tĩnh, tới sâu cũng chẳng có một con nào. Những người áo đennàymặc dù có chút thủ đoạn, cũng chẳng dám ở lại đây quá lâu.
Vậy nên vừa thấy trời tối thì đám người này liền rời đi, bỏ lại Tạ Diễn một mình trước Cổ Miếu.
Màn đêm mau chóng phủ xuống.
Sương mù trên núi như sống lại, bắt đầu chuyển động liên tục. Trong không gian dường như truyền tới mấy tiếng cười hi hí của hài tử cùng với tiếng đánh chửi của phụ nữ, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy gì nữa.
Rắc rắc...
Tới khi Tạ Diễn vận chuyển công pháp này được một trăm vòng thì lớp băng bên ngoài chợt vỡ tung ra. Không chỉ như vậy mà nội lực trong người hắn còn biến mất, thay vào đó là một dòng lực khác, tuy rằng yếu ớt nhưng so với nội lực mà Tạ Diễn tu luyện nhiều năm còn mạnh hơn vô số lần.
"Công pháp này vốn phải nghịch chuyển mới đúng!" Tạ Diễn ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy khắp nơi đã bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc.
"Chờ lần này về, nhất định phải hỏi lại lão sư mới được."
Những luồng hàn khí không ngừng thấm ra từ mặt đất, nham thạch dưới chân hắn cũng tản ra một chút ánh sáng lạnh lẽo. Không ngờ chỉ ngăn cách bởi ngày và đêm mà nơi này lại giống như thay đổi hoàn toàn như thế.
"Bây giờ còn chưa thể xuống núi được."
Tạ Diễn thu hồi ánh mắt, dù màn sương này vô cùng dày, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được đang có mấy người canh giữ bên ngoài.
Đây chính là lực lượng mà công pháp nghịch chuyển mang tới. Kỳ thực Tạ Diễn cũng không biết rằng lực lượng đặc biệt sau khi công pháp nghịch chuyển chính là Chân Nguyên Lực mà hắn khổ công kiếm tìm lâu nay, cũng chính là lực lượng mà chỉ có công pháp Tu Chân mới luyện ra được.
Bây giờ hắn đã đột phá qua cảnh giới võ học, trở thành một tu sĩ Luyện Khí cảnh sơ kỳ, tuy rằng còn kém nhiều so với lão quái vật Nguyên Khô Hải kia, nhưng dù sao thì cũng do đối phương đã sống hơn ba trăm tuổi, trong tay lại có pháp thuật, nên thực sự không phải là người mà hắn có thể đối phó được.
Không thể lui về phía sau, vậy cũng chỉ có thể tiến tới, còn ở lại chỗ này nhất định sẽ bị đông cứng tới chết.
"Vào đi."
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Trong lòng chợt lạnh đi, Tạ Diễn lập tức quay đầu quát lên.
"Ai!"
Không có tiếng đáp lại, nhưng Tạ Diễn vẫn cảm thấy có một lực lượng mà ngọn nguồn chính là ngôi Cổ Miếu kia.
Vào?
Không vào?
Không đợi Tạ Diễn suy nghĩ thêm. Bên trong Mê Vụ chợt truyền tới từng trận tiếng gầm rú trầm thấp. Xuyên qua màn sương, Tạ Diễn có thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực, bên trong tản mát ra quang mang cuồng bạo và khát máu.
Sau khi đột phá, Tạ Diễn cũng cảm thấy được sự cường đại của mấy cái bóng này, bất kỳ một thứ nào cũng làm cho hắn cảm thấy áp bách không thở nổi.
Dưới tình huốngđó, hắn không còn lựa chọn nào khác, đành bước vào Cổ Miếu.
Két!
Nhưng Tạ Diễn không biết rằng đằng sau hắn có một bóng người huyết sắc đang đi theo nên vẫn giơ tay đẩy cửa gỗ của Cổ Miếu ra.
Bên trong miếu, sương mù còn dày hơn, cảm giác như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài sương mù vậy. Thế nhưng bây giờ Tạ Diễn cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều đến thế. Mấy cái bóng màu máu ngoài kia rất có thể chính là nguyền rủa trên dãy núi này. Tin đồn không thể qua đêm ởđây, hắn đã nghe nói tới hai lần từ đám áo đen kia.
Bước một chân vào!
Không có cảm giác chạm đất, ngược lại hắn lại thấy cảm giác mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống phía dưới.
Phía sau cửa là vách đá?
Tạ Diễn cực kỳ hoảng sợ, không ngờ Cổ Miếu này lại quỷ dị tới vậy.
Tốc độ rơi xuống cực nhanh. Bên dưới vực sâu như có vô số bàn tay vô hình lôi hắn xuống, mặc kệ hắn có giãy dụa thế nào cũng không trốn thoát được. Rất nhanh, toàn thân Tạ Diễn lại hiện ra một lớp băng mỏng, có điều lớp băng này không giống lúc trước mà tràn ngập một màu máu dữ tợn.
Thì ra bóng người màu máu là như vậy.
Nghĩ tới đây, Tạ Diễn liền chìm vào hôn mê.
. . .
Không biết bao lâu sau, hắn mới từ từ tỉnh lại.
"Nơi này. . . !"
Tạ Diễn chật vật gượng dậy, chỉ thấy đầu đau như sắp nổ tung ra. Xung quanh đen kịt, dường như đưa tay lên cũng không thấy rõ năm ngón của mình nữa. Tạ Diễn giùng giằng muốn đứng lên thì thấy hai chân nhũn ra, giống như đã mất đi tri giác, cố gắng nhúc nhích một chút cũng cảm thấy như đao cắt, giơ hai cánh tay lên cũng thấy vô lực, miệng khô khốc, môi cũng khô đi, trán nóng bừng lên. Có điều có chút vui mừng là hắn cũng không sốt tới ngu ngốc, trái lại còn cảm thấy tư duy rõ ràng hơn.
Hí!
Tạ Diễn hít sâu một hơi, cố gắng chống vào vách tường ngồi dậy.
Lúc này, ánh mắt hắn đã thích ứng với bóng đêm xung quanh. Sau khi liếc mắt nhìn bốn phía, Tạ Diễn liền phát hiện hắn đang ở bên trong Cổ Miếu, không những thế mà màn sương quỷ dị kia đã biến mất cả, làm hắn có cảm giác vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.
"Ngôi miếu này là nơi nào? Nơi này có phải phía sau cánh cửa kia không?" Tạ Diễn cẩn thận quan sát kỹ bốn phía, định tìm ra một chút manh mối.
Thế nhưng chỉ một lát sau, hắn đã buông tha cho việc này, bởi vì dù sao thì hắn cũng chẳng thấy đằng sau cánh cửa Cổ Miếu bao giờ nên cũng chẳng biết đây là thật hay là giả nữa. Không suy nghĩ lâu, Tạ Diễn liền nhắm chặt hai mắt, bắt đầu vận chuyển lực lượng trong cơ thể đểtrị thương.
Lực lượng do công pháp nghịch chuyển mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều, bị thương nặng tới vậy mà tốc độ hồi phục còn làm cho mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
*Nghịch chuyển công pháp: Vận hành công pháp ngược lại so với lộ tuyến ban đầu.