Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 5






Đó là sự tra tấn và chờ đợi vô tận.
  
Cậu mắc kẹt trong tấm lưới mà cậu tự dệt lên, không có cách nào thoát ra được.

Cứ như thế một đêm dần trôi qua, ngày mới lại bắt đầu.
  
Lý Thập Di thức dậy rất sớm, nói cách khác, mấy ngày nay cậu luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, dậy từ lúc sáng sớm nhưng buổi tối lại rất khó ngủ.
  
Cậu nằm trên giường một lúc, sau đó chậm rãi rời giường, tìm bộ quần áo muốn mặc.
  
Vẫn còn sớm.

Trong nhà không có một ai khác, cậu ngồi xem TV để giết thời gian nhưng tâm trí cứ suy nghĩ ngẩn ngơ.
  
Trình Lê Phương và Trương Du là những người bạn thân của cậu từ thời thơ ấu.

Trong xóm nhỏ có rất nhiều bạn cùng lứa nhưng ba người bọn họ chơi thân với nhau nhất. 
 
Trương Du từng rất coi thường Lý Thập Di, luôn bắt nạt và cười nhạo cậu, nhưng Trình Lê Phương luôn thích chạy theo Lý Thập Di, cả ba người họ giống như đang chơi trò đuổi bắt trốn tìm.

Theo năm tháng, tình cảm bọn họ cứ thế ngày càng sâu đậm và gắn bó với nhau. 
 
Khi lớn lên, Trình Lê Phương và Trương Du bắt đầu một tình yêu thuở mới lớn, hai người bên nhau rất tự nhiên và ngọt ngào.

Lý Thập Di không muốn làm nền nên dần xa lánh họ.
  
Khi còn trẻ, tình cảm vốn không bền chặt, dễ bị thu hút bởi những đối tượng khác, Trình Lê Phương nhanh chóng bắt đầu một mối quan hệ khác và đem lòng yêu một nam sinh hư hỏng khác.

Sức hấp dẫn của đàn ông đôi khi chính là những hư hỏng bất cần đó khiến con gái mê đắm.


Đây có lẽ là lý do khiến Trình Lê Phương trở nên hư hỏng và làm những chuyện thiếu kiểm soát cho đến khi nhà trường can thiệp.
  
Khi đó, Lý Thập Di chỉ lo làm một học sinh ngoan, cũng chưa từng tiếp xúc với đám người cá biệt hay thế giới phản diện ngoài kia.

Khi Lý Thập Di nhận được tin và tìm đến thì thấy Trương Du đang đổ máu, không ngừng điên cuồng đấm vào một tên khác, xung quanh còn có đám côn đồ bao vây.

Y đã hoàn toàn mất lý trí, trong lòng chứa đầy hận thù.
  
Lý Thập Di bước tới muốn kéo Trương Du đi, nhưng lại vô tình bị thương, trên trán máu chảy ròng ròng, cậu cũng không tỏ ra hoảng sợ, bình tĩnh lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
  
Thanh niên dựa vào tường hút điếu thuốc nhưng không bước tới cứu nguy cho đồng bọn, người thanh niên chỉ lớn hơn cậu vài tuổi nhưng đã toát lên vẻ ngoài manly đầy quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Ánh mắt hắn luôn dõi nhìn một Lý Thập Di phong thái bình tĩnh với vẻ mặt vô cùng thú vị.
  
Kẻ côn đồ bước đến chỗ Lý Thập Di, cầm lấy điện thoại trong tay cậu, gõ ngón tay mảnh khảnh lên môi, chậm rãi vân vê môi, cười xấu xa nói: "Em trai, tốt hơn là không nên gọi cảnh sát nhé."
  
Cậu đứng đó ngẩn ngơ không nói được lời nào.
  
Sau trận ẩu đả ngoài trường học lần đó, Trương Du luôn bị mọi người xì xào nhắc tới, Trình Lê Phương có lẽ không dám gặp lại bọn họ, cô ấy chuyển trường và dần mất liên lạc với họ.
  
Mối tình đầu luôn khó quên, chưa kể Trương Du tuy bề ngoài thô lỗ nhưng trái tim lại mềm yếu và chân thành, sự việc này đã khiến y tổn thương rất nhiều và đau khổ trong một thời gian dài.
  
Nhưng thời gian là công cụ chữa lành tốt nhất, sau nhiều năm, nỗi uất hận, buồn tủi của trong lòng của y cũng không còn nữa.
  
Địa điểm tổ chức hôn lễ là khách sạn lớn nhất thành phố, Lý Thập Di đến một mình, mấy ngày trước bố mẹ cậu đã bay đi công tác ở các thành phố khác nên chỉ chuẩn bị quà đưa cho cậu mang đến.
  
Không khí nhộn nhịp, vui vẻ xung quanh dường như chẳng liên quan gì đến cậu, cậu ngồi im không làm gì cả, chỉ lặng lẽ chờ nhân vật chính xuất hiện trên sân khấu.
  
Gia đình của Trương Du cũng đến, mẹ của Trương Du và mẹ của Trình Lê Phương là chị em tốt, cho dù vướng bận chuyện xảy ra năm xưa nhưng mối quan hệ của hai gia đình vẫn không hoàn toàn tan vỡ.
  
Lý Thập Di từ xa chào hỏi, nhưng không có đi tới, bởi vì chuyện ngày hôm đó, sắc mặt của mọi người không được tự nhiên cho lắm.
  
Khu nhà họ sống đã bị phá bỏ và xây dựng lại, mặc dù hai nhà họ sống gần nhau nhưng cũng không dễ gì có thể nhìn thấy nhau.
  
Trương Du có vẻ như muốn đi tới nhưng lại bị mẹ ngăn lại, y không còn cách nào khác là nhíu mày nhìn cậu, Lý Thập Di cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy y.
  
Trình Lê Phương rất khác so với trước đây, cô dịu dàng hơn, trí tuệ hơn, thậm chí còn tròn trịa hơn, trên người cô mặc chiếc váy cưới xếp tầng màu trắng trông vô cùng xinh đẹp.

Đám cưới chẳng qua là một quá trình dài, tẻ nhạt và rườm rà khiến cho Lý Thập Di nhanh chóng trở nên mất kiên nhẫn.
  
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, Trình Lê Phương đi thay váy, bộ sườn xám màu đỏ tươi khiến cô càng trở nên xinh đẹp hơn, khoác tay vị hôn phu, bước đến kính rượu người lớn, họ hàng và bạn bè, trên gương mặt cô tràn đầy hạnh phúc.
  
Cô gái từng tỏa nắng với mái tóc đuôi ngựa cùng với những kí ức của một thời nổi loạn trước đây với cô giờ đã là dĩ vãng, giờ đây kí ức đó chỉ là một hạt cát bé nhỏ trong cuộc đời cô.

Con người không ngừng thay đổi, có vẻ như chỉ có cậu trì trệ không tiến lên mà chỉ sống quanh quẩn trong quá khứ.

Khi Trình Lê Phương một mình đến chỗ Lý Thập Di.

Bởi vì cảm thấy không được thoải mái khi uống một ít rượu trong bữa tiệc nên Lý Thập Di lên sân thượng hóng gió để dễ chịu hơn.

Cô mặc trên người một chiếc váy đắt tiền và trang điểm rất tinh tế, nhưng lại lười biếng duỗi eo, phảng phất hình bóng của cô trước đây.
  
"Tại sao cậu lại đứng ở đây một mình?" Cô hỏi.
  
Lý Thập Di bóp điếu thuốc trong tay, nhàn nhạt đáp: "Hơi chán."
  
Trình Lê Phương cười, "Hôm nay các cậu đều đến nên tớ cảm thấy rất vui.

Cậu cũng nhìn thấy đó tớ hiện tại đang rất tốt.

Anh ấy đối xử với tớ rất tốt."
  

Trình Lê Phương không tiếp tục đi học sau khi tốt nghiệp cấp 3.

Cha mẹ cô dùng mối quan hệ quen biết sắp xếp cho cô một công việc thoải mái và được trả lương cao.

Cuộc sống khá nhàn nhã thoải mái, nhà chồng cô nghe nói cũng không tồi.

Điều một người phụ nữ luôn mong muốn chính là có một gia đình hạnh phúc và một cuộc sống hạnh phúc như vậy.

Để những lỗi lầm trước đây cứ thế trôi đi.

Tuổi trẻ ai không bồng bột và mắc sai lầm chứ?
  
Hai người đang nói chuyện bâng quơ vài câu thì bị Trương Du chạy đi tìm Lý Thập Di cắt ngang: "Tiểu Di....ơ? Tiểu Phương, em cũng ở đây sao?"
Trong hai mươi năm đầu đời của Trình Lê Phương, người cô cảm thấy có lỗi nhất là Trương Du.

Cô đã từng ngoan cố không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình mà chỉ muốn trốn tránh không chịu đối mặt, nhưng giờ đây cô không còn là cô gái ngây thơ non nớt thiếu hiểu biết của trước đây nữa.

Cô từng vấp phải những sai lầm và đau khổ vì những lỗi sai mà mình gây ra nên cảm thấy rất hối hận về những chuyện đã làm.
  
Cô áy náy nhìn Trương Du nói: "Tiểu Du, cho tớ xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra năm đó." Cô luôn nợ y một lời xin lỗi thật lòng.
  
Trương Du vò đầu bứt tai, thật ra y đã tha thứ cho Trình Lê Phương từ lâu rồi, nếu không y đã không theo cha mẹ đến dự hôn lễ.
  
"Tiểu Phương, thật lòng mà nói, tớ rất vui khi thấy cậu tìm được hạnh phúc, tớ chúc phúc cho cậu." Trương Du ngày thường ăn nói hào phóng không cậu nệ lễ nghĩa, lần này nói lời như vậy cảm thấy không được tự nhiên nên cứ nói lắp ba lắp bắp.
  
Lý Thập Di ở bên cạnh cười nhạo một tiếng.
  
Trương Du đột nhiên hung hăng nhìn cậu.
  
Trình Lê Phương vành mắt có hơi đỏ, cô cố gắng kiềm nén để không rơi nước mắt, cong khóe môi, mạnh mẽ lạc quan nói: "Cảm ơn anh."
  
Bầu không khí trở nên dễ chịu hơn, cả ba hỏi nhau về tình hình hiện tại.

Lúc này Trình Lê Phương có hơi do dự muốn hỏi về những tin đồn mà trước đây mà cô đã nghe về Lý Thập Di, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra.

Sau nhiều năm, ba người họ có thể gặp lại nhau cũng không dễ dàng gì.

Việc hỏi một người thích đàn ông hay phụ nữ thực sự quan trọng sao.
  
Cô có tình ý với Lý Thập Di trong khoảng thời gian dài, nhưng khi đó đối phương đã thẳng thừng từ chối, có rất nhiều chuyện đã xảy ra sau đó.

Thở dài nghĩ đến chung quy cũng là ý trời.

Nhưng may mắn thay, cô đã kịp thời sửa chữa lỗi lầm để có được hạnh phúc như hiện tại.
  
Nữ chính của bữa tiệc vắng bóng quá lâu nên có người đến tìm, Trình Lê Phương tạm biệt hai người và quay lại tiếp đãi khách.
  
Chỉ còn lại Lý Thập Di và Trương Du đối mặt với nhau.
  
Bộ dáng Trương Du xông ra vừa rồi rõ ràng là để hỏi tội, Lý Thập Di cũng lười nói chuyện với y, nhắm mắt quay đi, đơn giản là giả vờ say, không để ý đến sự tức giận của Trương Du.
  
Sự tức giận của Trương Du đã biến mất lúc nhìn thấy cậu, giờ nhìn thấy thái độ của cậu lại muốn nổi điên.

Hôm đó khi trở về, y bị mẹ mắng suốt đêm, những ngày này còn ngăn không cho y ra ngoài.

Vừa rồi cũng là sợ dính líu đến cậu mà bị giáo huấn đến nhức tai.
  
Mấy ngày nay y đã nguôi giận, giờ nó lại bùng phát trở lại.

"Lý Thập Di, cậu mẹ nó chơi tớ như vậy vui lắm sao! Tớ đây chịu đựng cậu đủ rồi!" Trương Du chỉ vào mặt Lý Thập Di, chỉ muốn đánh vài đấm cho hả giận, nói: "Sao cậu không cho tớ biết trước.


Con mẹ nó! Ai cho cậu tùy ý quyết định như thế chứ."
Trương Du càng nghĩ càng tức giận, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng nói: "Cậu trước đây lấy tớ làm lá chắn cũng không báo trước nói trước một tiếng.

Con mẹ nó tớ mù quáng mới chịu tội cùng cậu!"
  
Khi tức giận con người ta sẽ không kiềm chế được lời nói.
  
Lý Thập Di đột nhiên mở mắt ra, hai người trực tiếp nhìn nhau, trên mặt như phủ một tầng băng dày, Trương Du đột nhiên tỉnh táo lại, có chút hối hận nói không nên lời.
  
"Tớ..."
  
"Trương Du, những gì tớ nợ cậu sau này tớ sẽ trả hết cho cậu.

Nhưng cậu-làm ơn, đừng đến tìm tớ nữa." Lý Thập Di nói ra câu này rất bình tĩnh, không chút lưu tình.

Cảm giác lúc cậu bình thường lạnh lùng khác xa với lúc tức giận mà trở nên lạnh lùng, cảm giác ấy càng khiến người khác sợ run.
  
Cậu thực sự muốn cắt đứt liên lạc với y.
  
Trương Du theo bản năng kéo người đang định rời đi nhưng không được.

Không thể lí giải được sự hối hận cùng mất mát trong lòng y lúc này, trong lòng cảm thấy như mất đi một thứ vô cùng quan trọng.

Trương Du ngơ ngác nhìn người kia đang dần rời đi.
  
Tại sao chứ!
  
Lý Thập Di còn chưa rời đi bởi vì bữa tiệc cưới còn chưa kết thúc, hiện tại cũng chỉ xã giao cười nói, cậu chỉ tìm một nơi yên tĩnh, đốt một điếu thuốc để bình tĩnh hơn.
  
Lý Thập Di ngẩng đầu dựa vào tường, dù sao cậu và Trương Du cũng không phải là người trong cùng một thế giới, sớm muộn gì cũng cũng mâu thuẫn với nhau, cắt đứt quan hệ đều tốt cho cả hai.

Kiếp này cậu tự hại mình cũng đủ rồi, không muốn dây dưa với ai nữa.
  
Cậu lại nghĩ đến Hạ Phong, khuôn mặt người kia càng trở nên mờ mịt.
  
Tình yêu là gì?
  
Cậu càng lúc càng cảm thấy rối bời, nhìn không rõ, sờ cũng không được, những điều đó ngắn ngủi mờ mịt hơn cả khói thuốc cậu đang cầm trên tay.
  
Tại sao tình yêu lại như vậy?
  
Lý Thập Di chậm rãi nhả ra khói thuốc, những muộn phiền trong lòng cũng lặng lẽ trút xuống.
  
Lặng lẽ, lặng lẽ, tiêu tan.
  
Một bàn tay xuyên qua làn khói, đột nhiên đặt trên vai cậu, giọng nói mơ hồ trầm thấp vang lên bên tai, mang theo hơi thở.
  
"Ồ, lâu rồi không gặp."
  
Khói thuốc cũng dần tản đi...