Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 23






 
Ý thứ trở lại, lý trí cuối cùng cũng chiếm ưu thế.
  
"...!Quên đi, buông tôi ra, tôi muốn đi về..." Nụ cười trên mặt Lý Thập Di có chút miễn cưỡng, cậu cố ý tránh né ánh mắt của người đàn ông.
  
Tư Sâm nhìn cậu thật kỹ rồi buông tay đang giữ cậu ra, "Được, tôi đưa em về trường học."
  
Hắn cũng không định làm chuyện này chỉ trong một sớm một chiều, không phải chỉ dựa vào vài câu nói là có thể mở ra rào cản trong lòng đối phương.

Không có nền tảng vững chắc thì tòa nhà nào cũng sẽ sụp đổ, tình cảm mong manh cũng vậy.

Nhiệt tình nhất thời cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ có nền tảng vũng chắc mới có thể tồn tại vĩnh viễn, mà hắn lại có nhiều thời gian biến người này hoàn toàn thuộc về hắn.
  
Hắn tìm một chiếc áo khoác tương đối đơn giản khoác lên người Lý Thập Di rồi nắm tay cậu, "Đi thôi."
Lý Thập Di hồn vía lên mây theo sát phía sau hắn xuống lầu, Tư Sâm lái xe ra khỏi gara, lúc lên xe hắn còn giúp cậu chỉnh lại góc áo lộn xộn rồi thuận tiện thắt dây an toàn luôn.
 
Lý Thập Di cả đường đi đều không nói lời nào, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Tư Sâm lái xe, trước tiên là đi tới tiệm giặt khô lấy quần áo rồi mới đưa cậu đến cổng trường đại học S.

"Đến rồi." Tư Sâm nhìn cậu cúi đầu để lộ ra xoáy tóc, khiến hắn không nhịn được đưa tay sờ sờ rồi nói: "Đưa điện thoại của em cho tôi nào."  
  
Lý Thập Di do dự một chút, không biết hắn muốn làm cái gì.

Cậu do dự lấy điện thoại ra rồi đưa cho hắn.  

Tư Sâm bình tĩnh bấm bấm vài số rồi trả lại điện thoại cho cậu, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cậu, "Có việc gì thì gọi cho tôi, nhớ kĩ lời tôi nói."
  
Lý Thập Di như có như không "Ờ" một tiếng rồi mở cửa chuẩn bị xuống xe, chân cậu vừa duỗi xuống được một nửa thì đột nhiên bị kéo lại chỗ ngồi, động tác này khiến cậu không khỏi có chút tức giận, cậu quay đầu lại hỏi, "Anh làm gì vậy ưm..."
Thân thể bị đè nặng trên ghế, cậu còn chưa kịp nói xong đã bị nụ hôn chiếm lấy, ánh mắt như đại bàng của người đàn ông khóa chặt cậu, Lý Thập Di bị động chịu đựng sự tấn công mãnh liệt của hắn.

Một lát lâu sau, người đàn ông tàn phá đôi môi của cậu đến sưng đỏ rồi mới chịu buông lỏng, đặt tay lên môi cậu, ghé vào tai cậu trầm thấp nói: "Còn có -- nơi này chỉ có thể thuộc về tôi."
Hơi thở bên tai khiến cậu có chút không thoải mái, Lý Thập Di buồn bực mất tập trung đẩy hắn ra, cậu chỉnh chỉnh lại quần áo rồi một lần nữa mở cửa xe.

Xuống xe, một cơn ớn lạnh ập đến.

Lúc này là đang giờ học, không có nhiều người ở cổng trường nên cậu cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.

Ánh mắt cực kỳ áp bức phía sau vẫn dõi theo cậu, khiến bước chân của cậu càng trở nên nhanh hơn.

Tư Sâm ngồi trong xe nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, đôi mắt sắc bén thu lại, khuôn mặt xẹt qua độ cong lạnh lẽo cứng rắn.

Hắn có thể cho đối phương tự do nhất định, nhưng tất cả những thứ này đều có điều kiện tiên quyết, người của hắn, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào nữa!
- --------------
Lý Thập Di trở lại kí túc xá, chỉ có Liêu Diệp và Lưu Kiến Hoa, cả hai hôm nay đều không lên lớp, một người nằm ở giường trên nghe nhạc, một người nằm ở giường dưới chơi game.
  
"Ơ lão ngũ, sao lại không lên lớp?"
Tùy ý đáp lại hai câu, Lý Thập Di thay quần áo, cả người đều cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Chỉ là cảm giác ngủ cũng không được yên ổn, lời nói trầm thấp mạnh mẽ của người đàn ông vẫn văng vẳng bên tai, quấn quanh cậu như sợi dây leo.

Cậu còn mơ thấy rất nhiều thứ rất nhiều người, những mảnh ký ức cứ phát đi phát lại trong giấc mơ, hình ảnh xoay chuyển, trên bầu trời mây đen dày đặc, sấm chớp nhấp nháy, cậu đang tuyệt vọng giãy giụa giữa dòng nước lạnh lẽo đến khi tay chân dần dần mất đi sức lực, một vòng xoáy khổng lồ che ngợp bầu trời giờ phút này đang xoắn tới...!
Cả người ướt nhẹp mồ hôi lạnh, Lý Thập Di mở mắt ra, mái tóc đen nhánh đã ướt thành từng sợi từng sợi dính bệt vào trán cậu, mũi cũng không ngừng kích động thở gấp.
  
Trong phòng ngủ tối om, chiếc điện thoại kê cạnh gối vẫn đang đổ chuông, tia sáng cứ liên tục lấp lóe trong bóng tối.
  
Là một cuộc gọi lạ, cậu vốn định tắt máy nhưng lại vô tình nhấn nhầm nút nghe.
  
Giọng điệu đặc trưng của Lê Quang nhảy ra khỏi điện thoại, "Anh đệt, cậu bận cái gì mà lâu như vậy không nghe máy, ông đây sắp ngỏm rồi!"
  
Lý Thập Di nghe thấy âm thanh ồn ào trong điện thoại, còn có cả tiếng khóc trẻ con mơ hồ truyền đến cùng với giọng Lê Quang che micro chửi bới.
 
"Vừa rồi đang ngủ, sao vậy?" Lý Thập Di kẹp điện thoại di động, vừa nói vừa chuẩn bị xuống giường bật đèn, "Âm thanh chỗ anh là sao đấy?"
  
"...!Trên xe lớn đường dài, còn có thể có âm thanh gì nữa chứ." Lê Quang khó khăn cuộn người để không chạm vào người bên cạnh.
  
Lý Thập Di duỗi tay bật công tắc, "Tách" căn phòng sáng choang, cậu nhất thời chưa thích ứng được với ánh sáng bất ngờ nên nheo mắt lại vài giây.

"...!Trải nghiệm cuộc sống?"
 
"Trải nghiệm cái lông, anh đang chạy trối chết đây!" Lê Quang cả người sắp sụp đổ rồi, chất lỏng lấp lánh trên bàn tay nhỏ bé duỗi ra từ ghế trước là cái gì vậy trời, Lê Quang tức giận tựa đầu hết sức có thể ra phía sau để tránh cho khuôn mặt đẹp trai của mình bị một loại nước không tên văng trúng.
  
Chị gái ở bên cạnh nghe thấy anh nói đang bỏ trốn nên cảnh giác nhìn anh rồi né xa anh ra một chút.

  
Lê Quang cuối cùng cũng có không gian dễ chịu hơn, nhất thời anh cảm thấy cuộc sống thật là tuyệt vời.
  
"Nói đi, lần này lại xảy ra chuyện gì?" Lý Thập Di ngồi cạnh mép bàn, khoanh tay nói.
  
Lê Quang thái độ khác thường, ấp a ấp úng nửa ngày mới nói, "...!Anh muốn tách ra khỏi anh ấy để có thể yên tĩnh một chút, nhưng anh ấy lại không đồng ý rồi sau đó cứ như vậy.

Anh cũng không thể đi máy bay, sẽ bị anh ấy tra được, thực sự không có cách nào khác." Hôm nay thực sự là lần đầu tiên anh trải nghiệm cuộc sống như lúc này.

Lý Thập Di nghe anh nói xong không nhịn được muốn như mọi khi châm chọc một câu kiểu vợ chồng nhà anh ngày nào cũng chơi trò tình thú, thế nhưng cuối cùng cậu cũng không có nói ra.
  
Cậu hiện tại trong lòng đặc biệt bình thản, cũng không rõ là tại sao, chắc có lẽ là cảnh chết đuối trong mộng quá chân thật, chân thật đến mức thậm chí khiến cậu mong đợi một cuộc sống mới sau khi cậu trở về từ cõi chết.

Cậu thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu sao? Nhưng mà cậu ngay cả chính mình còn không tin, vậy làm sao có thể tin tưởng người khác đây?
  
"Này, này? Alo...!Đầu dây bên kia lập tức kêu vài tiếng, Lê Quang thấp giọng hỏi, "Chẳng lẽ do tín hiệu không tốt?"
  
"...Anh thật sự cảm thấy tệ đến vậy à?" Lý Thập Di đột ngột hỏi, mặc dù không nói rõ ràng nhưng cậu tin Lê Quang sẽ hiểu ý cậu. 
 
Lê Quang "hả" một tiếng, "Anh cảm thấy cậu hôm nay rất kì quái." Rồi một giây tiếp theo, "Mẹ kiếp, anh ấy sẽ không tìm tới cậu chứ!"
  
Lê Quang dáng vẻ kinh ngạc khiến những người xung quanh giật mình hoảng sợ, người phụ nữ ngồi phía trước ôm đứa trẻ vào lòng dỗ dành, đừng sợ, mẹ sẽ giúp con đánh hắn.
  
Lê Quang: "..."
  
Lý Thập Di phủ nhận, "Không phải, anh ấy chưa từng đến tìm tôi."
  
Lê Quang thở phào nhẹ nhõm rồi lại bắt đầu than thở.
  
"Anh biết nói thế nào với cậu đây, sau khi kết hôn, anh căn bản không thể về nhà sau 10 giờ tối.

Ra ngoài chơi với bạn bè anh ấy đều muốn đi theo, anh nói chuyện với ai một câu thôi là anh ấy cũng có thể nhai đi nhai lại cả ngày, phải nhịn một trận mới ngoan ngoãn, còn nữa bà mẹ nó anh ghét nhất cà rốt nhưng anh ấy lại đặc biệt thích..." Lê Quang bắt đầu điên cuồng kể lể từ chuyện lớn đến chuyện vặt vãnh, dù sao xung quanh cũng không ai biết anh, hình tượng Lê thiếu gia cũng không có tác dụng gì nên anh cũng dứt khoát không cần đến.
  
Lý Thập Di im lặng nghe, cà rốt quả thực có hơi đáng sợ.
  
Ai ngờ một lát sau Lê Quang lại nói: "Nói thật tính cách như vậy rất hợp với cậu, cậu tâm tư quá nặng, mỗi ngày như kiểu người ta nợ cậu tám chục ngàn vậy, anh cảm thấy tìm một người có cá tính mạnh mẽ một chút ngược lại mới càng có thể bao dung cậu hơn.

Còn anh tự do quen rồi, Xuyên Tử chiếm hữu dục quá mạnh, anh cùng anh ấy tiếp xúc lâu như vậy mà vẫn cứ mâu thuẫn không ngừng.

Nhưng cậu thì khác, có một người như thế đi cùng sẽ cho cậu đủ cảm giác an toàn, lúc cần còn có thể cho cậu ý kiến dẫn dắt cậu đi con đường đúng đắn, như vậy cậu sống cũng có thể thoải mái một chút." Lê Quang tuy rằng bình thường miệng hay ba hoa nhưng gặp phải vấn đề đều là nói trúng tim đen, đối xử với bạn bè cũng rất nghĩa khí, ở trong giới anh cũng rất cởi mở, cho dù không phải vì thân phận nhà họ Lê thì bọn họ cũng bán mặt cho anh mà gọi anh một tiếng anh trai.

"Trên con đường này ai mà không vấp ngã đâu, nếu đã qua thì cho nó qua đi, cũng không có gì phải suy nghĩ quá nhiều..." Lê Quang đang nói thì đột nhiên ý thức được, "Đệt, lại như vậy, cuối cùng tại sao mỗi lần đều là anh khai sáng cho cậu vậy hả!"
 
Lý Thập Di im lặng, trong lòng có chút buồn bã, cậu từng cho rằng không ai hiểu cậu, nhưng thật ra mọi người đều có thể nhìn thấu cậu.
  
Mũi cậu mơ hồ có chút chua xót, hôm nay cậu cảm thấy mình đặc biệt yếu đuối, tuy rằng chưa bao giờ thừa nhận, nhưng cậu quả thật xem đối phương là bạn thân của mình.

  
Như để che giấu tâm tư, cậu đổi chủ đề, "Anh định đi đâu vậy? Có cần tiền không?"
"Tạm thời không cần, nếu cần tôi còn khách khí với cậu à? Ngược lại tùy tiện có thể đi đâu đó, dù sao anh đi nước ngoài cũng nhiều rồi, thắng cảnh trong nước chỗ nào anh chưa từng thấy chứ, nếu không cũng có thể tìm một cái khe núi giúp người ta làm ruộng." Lê Quang đùa giỡn.

"Sau là vợ con nóng trên giường chứ gì?" Lý Thập Di trêu chọc anh.
  
"Đi chết đi, thôi được rồi tôi không nói với cậu nữa.

Số mới này anh chỉ cho mỗi cậu biết thôi đó, nếu cậu dám bán đứng anh thì anh sẽ chém chết cậu." Lê Quang hung dữ nói.  
"Haha."
Cúp điện thoại xong, Lý Thập Di thở dài thườn thượt nhìn thời gian đã hơn bảy giờ tối, trước mắt cứ lấp đầy bụng cái đã, chuyện khác tính sau.
  
Cậu đang suy nghĩ thì cánh cửa bị đẩy ra, Hà Trí Dịch ôm bóng rổ bước vào, hắn giật mình khi nhìn thấy cậu.
  
"...!Cậu về rồi à?"
  
"Ừ," Lý Thập Di thuận miệng hỏi một câu, "Cậu ăn tối chưa?"
  
"Ăn...!À không, chưa ăn." Hà Trí Dịch lập tức đổi lời nói: "Cậu chuẩn bị đi ăn hả? Vậy đi cùng đi, đúng lúc tôi cũng đang đói bụng."
Hắn nói xong đặt bóng rổ xuống rồi cả hai nhanh chóng đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi, Hà Trí Dịch thỉnh thoảng như không có chuyện gì liếc liếc nhìn cậu, hắn hình như nhìn thấy sắc mặt đối phương cũng không có sự khác biệt lớn so với trước đây nhưng vẫn có thể nhận ra một tia biến hóa nhỏ, trong khoảng thời gian hắn không biết này dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

Bởi vì đã ăn rồi, nhưng vẫn giả vờ là chưa ăn, Hà Trí Dịch cuối cùng cũng theo sát Lý Thập Di với vẻ mặt thoải mái trở về phòng, còn hắn thì với cái bụng no muốn xỉu.
  
Buổi tối trước khi đi ngủ thì có một tin nhắn nhắc nhở, ghi chú đơn giản hai chữ: Tư Sâm.
  
...!Có lẽ là hôm nay hắn đã lưu đi.
  
Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút.
  
Chỉ một dòng chữ đơn giản lại làm cho cậu nhìn rất lâu.
  
Một bên khác, Tư Sâm xem tài liệu xong định tắm rửa rồi đi ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
  
- - Ừ.
  
Hắn trầm ngâm nhìn chằm chằm tin nhắn chỉ vỏn vẹn một chữ kia, ánh mắt lóe lên ý cười..