Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 13






Cơm no rượu say, Lê Quang còn đòi đi tăng hai để tiếp tục cuộc vui, nhưng Lý Thập Di cảm thấy hơi mệt nên không muốn đi nữa, cậu chỉ bỏ lại một câu "Thức đêm coi chừng thận hư." khiến Lê Quang tức đến nghiến răng.
  
Dung Hòa từ nãy giờ vẫn ngồi lặng lẽ trong góc, mãi đến tận lúc Lý Thập Di chuẩn bị rời đi thì mới nhìn cậu nói "tạm biệt", trông hắn rất bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn là dáng vẻ ngây thơ đáng yêu như vậy.
  
Lý Thập Di muốn đi, Lê Quang nhìn thời gian thấy cũng trễ rồi nên anh cũng cùng đi, thuận tiện tiễn cậu luôn.
  
Nhóm người từ trong phòng tiệc đi ra thu hút rất nhiều sự chú ý, trong đại sảnh đột nhiên có rất nhiều ánh mắt không rõ ý gì liếc nhìn bọn họ, một số ít người trong đó rất có gia thế, định sẽ tới chào hỏi Lê Quang và những người khác.
  
Lý Thập Di cau mày liếc nhìn bọn họ, sau đó quay sang nói với Lê Quang, "Tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục chơi đi, có thời gian thì tụ tập sau."
  
Lê Quang bất đắc dĩ vẫy tay, "Được."
  
Sau khi Lý Thập Di và Hạ Phong rời đi, có một ánh mắt lạnh lùng ở một góc tối nào đó dần dần thu lại, người bên cạnh nhìn hắn bất động hồi lâu, không nhịn được trêu chọc một câu: "Ồ, tiểu mỹ nhân nào đã thu hút Tư đại thiếu nhà chúng ta vậy? Cái này đúng là trăm năm khó gặp à nha..."
Người đàn ông mặc bộ vest đen chỉnh tề được thiết kế riêng, dáng người cao to kết hợp với khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng khiến cho cả người hắn lộ ra khí chất không dễ gì đụng vào.

Hắn thản nhiên liếc nhìn người bên cạnh, người kia lập tức im bặt, giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng, "Quên đi, coi như tôi chưa nói gì, không nhìn ra gì cả..."
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, Wayne cũng vội vàng theo sau.

- ----------------------  
Đưa Hạ Phong về nhà, Lý Thập Di ở lại không lâu rồi quay về trường học.

Cũng may là vào những ngày nghỉ nên kí túc xá không áp dụng giờ giới nghiêm.
  

Ai biết được, một vị khách không mời mà đến đang đợi anh cậu.
  
Lý Thập Di đẩy cửa phòng thì lập tức nhìn thấy có người ngồi trên bàn học của mình, cậu sửng sốt một chút, sắc mặt nhanh chóng chìm xuống.
  
Một đám cú đêm trong ký túc xá vẫn còn chưa ngủ, đèn đuốc vẫn sáng choang.

Liêu Diệp thấy cậu trở về, vẻ mặt không được tự nhiên nói, "Haizz, anh của cậu chờ cậu lâu lắm rồi đó..."
  
Lý Thập Di cười mỉa mai, đi tới chỗ Tư Phương Đình giật lấy quyển sách của mình trong tay đối phương, giọng điệu lạnh lùng, "Ai cho phép anh tới đây?"
  
Tư Phương Đình da mặt dày hơn bê tông, gã ta cũng không quan tâm đến thái độ của đối phương, gã nghiêng đầu mờ ám ngoắc ngoắc vạt áo của cậu, ra vẻ vừa vô tội lại xấu xa nói: "Thân là anh trai, thì tại sao anh không thể đến thăm em trai của mình đây chứ?"
Ngày quái quỷ gì mà ai cũng đến nhận người thân vậy trời?
Lý Thập Di lạnh lùng hất tay hắn ra nói: "Đọc xong thì cút." Phòng kí túc xá còn có người khác, cậu thật sự không muốn cùng Tư Phương Đình lằng nhằng nói thêm cái gì.
  
Tư Phương Đình nghệt mặt, "Anh đợi em từ chiều đến giờ, vậy mà em vội vàng muốn đuổi anh đi vậy sao?"
"Đúng đó, tôi không hoan nghênh anh, mau cút khỏi đây." Cậu nói bằng giọng điệu lạnh lùng dứt khoát, chỉ cần nghĩ đến việc gã ta lén lút điều tra sau lưng cậu thì sắc mặt cậu lập tức không tốt.
  
Tư Phương Đình không biết những chuyện mình làm đã bị đối phương biết, trong lòng gã xẹt qua một tia ngang ngược, rồi bày ra dáng vẻ cáo già ranh mãnh, dùng ngón tay cuốn cuốn sợi tóc, "Anh không đi, đêm nay anh sẽ ở lại đây."
Lý Thập Di dừng động tác, gần như cạn lời đối với cái gã vô liêm sỉ này, "Anh muốn ở lại đâu?"
  
"Anh nói - anh muốn ngủ trên giường của em."
Hà Trí Dịch vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này nghe vậy trong lòng vô cùng khó chịu, đối với gã đàn ông tóc dài như con gái kia càng không có thiện cảm, dường như hắn cũng phát hiện ra mối quan hệ của hai người không được bình thường cho lắm.

Không ngờ Lý Thập Di gật đầu, Tư Phương Đình trong lòng mừng rỡ vì không ngờ tới đối phương sẽ đồng ý, còn chưa kịp nở nụ cười thì gã đã nghĩ đến dễ dàng đồng ý như thế này thực sự không giống với tính cách của đối phương.

Quả nhiên, Lý Thập Di quay đầu bước ra ngoài, "Anh ngủ thì tôi đi."
Diễn biến kiểu này thật sự rất tệ.

Tư Phương Đình nhảy lên khỏi ghế ngăn người kia lại, sắc mặt của gã không được tốt lắm nói: "Đừng mà đừng mà, ở ngoài trời lạnh như vậy em có thể đi đâu được chứ?"
  
Lý Thập Di né khỏi gã, cười khẩy nói: "Tôi đi đâu liên quan gì tới anh, không phải anh muốn ngủ ở đây à, vậy thì tôi giúp anh toại nguyện."
  
Em không ở đây vậy tôi ngủ một mình thì có ý nghĩa gì đâu?
  
Tư Phương Đình bất đắc dĩ liếc nhìn cậu, ánh mắt có hơi phức tạp, tính cách của cậu không phải gã không biết, cậu vốn ngang cứng cỏi và thận trọng như vậy.

Thôi bỏ đi, mọi chuyện phải từ từ, dù sao gã cũng ở lại đây lâu dài, "Em đừng đi, anh đi, được chưa!" Trong giọng điệu nghe ra có chút cưng chiều.

Lý Thập Di lạnh lùng hừ một tiếng, trông giống như một chú mèo Ba Tư vừa cao quý lạnh lùng lại kiêu ngạo.

Tư Phương Đình không khỏi bật cười, gã lén lau sương gió dính trên người đối phương rồi thừa lúc Lý Thập Di chưa kịp nổi giận thì gã ta bỏ lại một câu "Ngày mai gặp" rồi vô tư rời đi.
  
Lý Thập Di lúc này toát ra khí chất "Đừng có lại gần", người khác tuy tò mò nhưng không ai dám hỏi, chỉ có Liêu Diệp - người EQ luôn thấp, lại không nhìn thấu vấn đề mà buột miệng hỏi: "Lão ngũ, cậu và anh trai xảy ra chuyện gì à? Có mâu thuẫn hả? Tôi thấy anh ta rất quan tâm đến cậu mà, cả buổi chiều anh ta ở đây hỏi thăm rất nhiều về cậu đó..." Nhìn vẻ mặt ngày càng kinh khủng của Lý Thập Di, những người khác muốn cầu siêu cho cái tên ngu dốt kia.

"Hắn ta không phải anh trai tôi."
  
"Hả? Vậy mà anh ta nói--"
Lý Thập Di ngắt lời Liêu Diệp, "Mẹ tôi nhặt hắn ta từ thùng rác." Dứt lời cậu không thèm nói thêm gì, chuẩn bị đi tắm rửa rồi đi ngủ.

  
Mà vào lúc này, Tư Phương Đình còn chưa đi quá xa, gã ta đang dựa vào cột điện dưới lầu ký túc xá, ánh đèn đêm kéo dài bóng người gã.

Gã ta châm một điếu thuốc nhìn phòng ký túc xá của Lý Thập Di, vẻ mặt trong bóng tối không thể nhìn ra được gì nhưng trong lòng gã vô cùng trống rỗng và khó chịu, gã ta đang rất hối hận, hối hận từ lâu rồi.
  
Vốn cứ tưởng bản thân có thể cứ như vậy bất cần đời mà sống nhưng không ngờ lại giở trò khốn nạn để tạo thành cục diện không thể hàn gắn như ngày hôm nay, càng làm cho người gã yêu oán hận gã.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, gã sẵn sàng chiều chuộng cậu cả đời, chờ đợi cậu yêu mình, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp như vậy chứ không phải như hiện tại, tri kỷ cũng không phải, mà tình bạn cũng chẳng còn.
 
Vài ngày sau đó, Tư Phương Đình bám theo Lý Thập Di dai như đỉa, trong lớp, trong nhà ăn, đi trên đường đều có thể gặp gã ta.

Vẻ mặt phong lưu quyến rũ của gã ta thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, thêm vào đó gã mặt dày công khai bám theo cậu nên cả trường đều biết Lý Thập Di có một người anh trai như vậy luôn đi cùng cậu.

Điều này khiến cho Lý Thập Di rất khó chịu.

Trước đây, cậu thuộc kiểu người đi đâu cũng bị người khác dòm ngó, cậu ghét nhất là cảm giác bị người khác chú ý tới, bởi vì điều đó khiến cậu cảm thấy mọi chuyện riêng tư của bản thân đều bị phơi bày dưới con mắt của mọi người.
  
Mấy ngày nay sắc mặt Lý Thập Di giống như mưa gió bão bùng ập tới, âm u lạnh lẽo vô cùng.
  
Trương Du rốt cuộc không chịu nổi nữa, chạy tới tìm Lý Thập Di.

Hiện tại y đã bị Lý Thập Di đưa vào danh sách đen nên không thể gọi điện được cho cậu.
  
Lý Thập Di đang ở trong lớp, cậu thường ngồi một mình ở hàng cuối cùng.

Trương Du lẻn vào bằng cửa sau, trước đây y cũng đã làm như vậy, nhưng lúc đó họ vẫn còn thân thiết.
  
Lý Thập Di đang nghiêm túc ghi chép, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính cận màu đen, thỉnh thoảng còn đưa ngón tay trắng thon dài đẩy đẩy gọng kính lên.

Đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện sau cặp kính, khiến cho vẻ sắc bén thường ngày giảm đi nhiều, thay vào đó là toát lên phong độ của người trí thức.

Lý Thập Di cúi đầu, cảm giác được bóng người đột nhiên chạy tới, cậu theo bản năng liếc nhìn qua, trong mắt hiện ra một khuôn mặt vừa to vừa ngốc.
  
Đã lâu không gặp nhưng vẻ ngu ngốc của người kia không thay đổi chút nào, ánh mắt Lý Thập Di vẫn rất bình tĩnh.
  
Trương Du cảm thấy mất mát khi phát hiện đối phương không còn quan tâm y, triệt để coi y như không khí.

Nhưng y vẫn không nản lòng dùng tay chọt chọt trên người Lý Thập Di.
  
Lý Thập Di mất kiên nhẫn ném cho y một ánh mắt bén như dao, Trương Du ngay lập tức cười híp mắt gọi: "Tiểu Di--"
  
"Có rắm mau thả." Bởi vì đang ở trong lớp, Lý Thập Di phải thấp giọng.
  
"Không có gì, buổi tối muốn cùng cậu ăn bữa cơm.

Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi..."
  

Lý Thập Di cau mày, nghiêm túc nghi ngờ IQ của đối phương, nói: "Cậu không hiểu những gì tôi đã nói à?" Nụ cười Trương Du cứng lại, tránh né ánh mặt ngột ngạt của đối phương, khô khốc nói: "Tớ, Tiểu Di, cậu còn giận sao? "
  
Lý Thập Di gần như là bật cười, tên ngu này sao lại cho rằng mình đang tức giận?
  
Sắc mặt cậu không đổi, "Cậu nghĩ nhiều rồi."
  
"Không, Tiểu Di, tớ thực sự sai rồi.

Đáng lẽ lúc đó tớ không nên nói như vậy.

Cậu có thể tha thứ cho tớ lần này được không?" Kẻ thức thời mới là người thông minh, tuy rằng trong lòng y cảm thấy đối phương ngày đó cũng không phải vì lời nói của chính mình mà tức giận, nhưng Trương Du vẫn vội vàng nhận lỗi.
  
"Cậu thực sự không biết vì cái gì sao?" Lý Thập Di đột ngột hỏi y, qua lớp kính, cậu nhìn chằm chằm vào y với đôi mắt trong suốt và sâu thẳm, như thể cậu có thể nhìn thấu trái tim y.
  
Trương Du hoảng sợ, giọng điệu có chút thận trọng, "Không, tớ không biết."
  
Lý Thập Di cười lạnh một tiếng, cứ ở đó giả vờ đi, cậu quay lại nói, "Không cần, tối nay tôi có chuyện." Trương Du mới buột miệng nói, "Là cùng Hạ Phong hay là người kia?"
Suy nghĩ một chút, Lý Thập Di biết y đang nói đến ai, sắc mặt trở nên khó coi, "Có liên quan gì đến cậu sao?"
  
Trương Du thầm nghĩ, ông đây không liên quan thì còn ai liên quan nữa chứ, nhưng y chỉ dám nói thầm trong lòng mà không dám nói ra khỏi miệng, bằng không Lý Thập Di chỉ càng thêm tức giận thôi.
  
"Tớ chỉ là quan tâm đến cậu, người đàn ông đó thoạt nhìn không phải người tốt đẹp gì rồi, cậu đừng có bị hắn lừa..." Nghĩ tới cái tên đàn ông yêu quái kia lằng nhằng với Lý Thập Di khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn đập kẻ đó một trận, nhưng y luôn cảm thấy người đó nhìn quen quen.
  
Lý Thập Di ánh mắt lạnh lùng, cậu không cần người khác nói mình phải làm gì.

Nhưng mà, cậu hơi bất ngờ trước giọng điệu của đối phương, "Cậu không thấy hắn ta rất quen à?"
  
"Ai? Hắn? Ông đây mắc cái gì lại quen biết hắn ta?" Trương Du tức giận không hiểu cái tên yêu quái đáng chết kia tốt chỗ nào cơ chứ.

Không nhận ra thì thôi, Lý Thập Di cũng không cần thiết phải nhắc đối phương, cậu chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì, cứ mặc kệ y rồi tập trung vào nghe bài giảng.
  
Trương Du vẫn ngồi không yên, không biết tại sao Tiểu Di lại nói như thể y cũng biết tên đó.

Cố gắng lục lại kí ức trong đầu, lúc sau y đột nhiên quay đầu lại.

Y nhớ tới hình như đã gặp tên kia ở đâu.
    
"Là hắn ta?!".